Chương 182
Nói vậy khác gì nói cô ta không có học, chỉ dùng thân để kiếm tiền, khác gì nói cô ta xấu xa chứ?
Cô ta dù sao cũng là sinh viên ưu tú được ra nước ngoài theo diện học bổng toàn phần, cô ta đã phấn đấu, cố gắng bao nhiêu mới có được kốt quả như vậy chứ, vậy mà người ta lại nói cô ta thậm tệ thế.
Cô ta đã sai cô ta đã nhận lỗi rồi,anh còn đòi gì nữa?
Nhưng cô ta không biết rằng, có những lỗi lầm không phải cứ nhận lỗi, nói câu xin lỗi là xong. Đường đường là một phó tổng giám đốc cao ngạo lạnh lùng, lại bị mối tình đầu cắm cho một cặp sừng,ai chịu cho nổi?
“Anh vẫn độc miệng như trước, chẳng trách không có một ai thật lòng bên cạnh” Cô ta không còn dáng vẻ dịu dàng nhẹ nhàng như lúc này nữa, giọng nói lạnh ngắt như đang nguyền rủa anh sẽ không bao giờ có người phụ nữ nào thật lòng thật dạ yêu thương anh.
Ha! Vậy thì đã sao chứ?
Dù sao tình yêu là thứ mà đối với anh quá xa xỉ, người ta nói một lần rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, không phải là vậy sao? Anh không có người thật lòng thật dạ yêu thương thì đã sao, anh bây giờ đứng ở trên đỉnh núi, muốn thứ gì chả có, huống hồ gì chỉ là một người phụ nỮ.
“Vậy sao?” Vương Đình Trường nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Mỹ Dung hỏi.
Ảnh mắt của anh làm cô ta nổi da gà, run sỢ.
Mỹ Dung lại ghé sát vào tai anh nói nhỎ: “Em về rồi đây, em biết anh vẫn còn yêu em rất nhiều, chúng ta làm lại từ đầu được không anh?” Vừa nói, bàn tay vừa vuốt ve khuôn ngực vạm vỡ được tập luyện thường xuyên của Vương Đình Trường, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu, chiếc khuy áo trên cùng mỞ bung ra, nhìn rất lãng tử, thật giống mỘt con bướm hoa chuyên đổi tìm mồi.
Trong lòng của Vương Đình Trường cảm thấy rất khó chịu, trước đây anh cứ tưởng người anh yêu chỉ có thể là cô ta, nhưng bây giờ gặp lại,anh như không hồ có một phần Ứng gì với người phụ nữ trước mặt này cho dù cô ta đang cố gắng câu dẫn anh.
Đúng lúc anh nhìn thấy Vân Hạ quay lại, anh nói với Mỹ Dung: “Tôi là một người đàn ông, chứ không phải là mộc động vật nhai lại, cô hiểu ý tôi chí Nói xong anh đứng dậy, đi về phía Vân Hạ, hai người cùng hòa vào sản nhảy đông người kia để lại Mỹ Dung hết lần này đến lần khác đơ người ra. Sau bao nhiêu.
năm không gặp, không ngờ anh lại sỉ nhục cô ta như thế, lại còn không một chút cảm giác gì với cô ta. Cô ta đã phải hạ thấp mình xuống để đi cầu xin anh như vậy, mà một chút mặt mũi anh cũng không chừa lại, từ nhỏ đến giỜ chưa bao giờ cô ta lại cảm thấy nhục nhã đến thế.
Men rượu càng về khuya càng ngấm, hai người càng nhảy càng sung, hành động cử chỉ rất thân mật, tình thoảng còn ghé sắt nhau cười cười nói nói gì đó, Mỹ Dung cảm thấy cảnh này rất chói mắt, mặc dù thường xuyên nhìn thấy anh ở trên mặt báo, tay ôm vai ấp với phụ nữ nhưng khi nhìn thấy tận mắt, không ngờ lại khó chịu đến thế.
Cô ta tức giận bỏ về!
Đây là một quán bar Ở trên cao, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố về đêm từ trên cao nhìn xuỐng, ánh sáng khắp các tuyến đường lấp lánh trông rất đẹp mắt lúc này đã rất khuya nhưng xe cộ vẫn còn nhộn nhịp trên từng con phố, làm tâm trạng của con người cũng trở nên dịu nhẹ hơn, Nhảy nhót một lúc,Vân Hạ mệt lử người, cô chạy đến nằm gục trên bàn,Vương Đình Trường gọi phục vụ lấy một phòng khách sạn phía dưới rồi dìu cô xuống đó nghỉ ngơi.
Khi Vương Đình Trường đỡ Vân Hạ vào giường, bất ngờ cô ôm lấy cỔ anh, hai người cũng ngã xuỐng giường, ‘Vân Hạ nằm dưới,Vương Đình Trường nằm trên.
Hai người bây giờ đều đã ngà say, tuy nhiên VƯƠng Đình Trường vẫn tỉnh táo hơn Vân Hạ nhiều, anh gỠ tay cô ra khỏi cổ mình nhưng cô lại ôm cứng lại, không biết còn tỉnh táo hay không lầm bẩm trong miệng: “Hôm nay ở lại đây với tôi đi!”
“Cô có biết cô đang nói gì không vậy?” Vương Đình Trường hỏi lại, cảm thấy cô đã say rồi nên nói lung tung.