Chương 161
“Cảm ơn mọi người đã bỏ qua. Bây giờ Thiên An và Thiên Từ là cháu chung của chúng ta, chúng ta cũng coi như là người nhà rồi, dù cho Mai và Quân có như thế nào đi nữa thì tôi mong tất cả chúng ta số cùng nhau chăm sóc hai đứa nhỏ: “Đúng vậy, chỉ cần bai đứa nhỏ lớn lên mạnh khỏe và đầy đủ tình cảm như bao đứa trẻ khác là được rồi.”
‘Vương Đình Quân ngay khi nhận được cuộc gọi của em trai lập tức kêu thư ký Nam đặt chuyến bay gần nhất từ về thành phố, nhưng cũng đầu giờ chiều mới có chuyến mới, lúc anh về đến bệnh viện đã là chiều rồi.
Lúc vào đến phòng, căn phòng rất đông vui, mẹ con Mai, ba mẹ và anh trai cô, còn có ba mẹ và em trai anh.
Anh chảo hỏi mọi người rồi nhìn sang Mai, đây là lần đầu tiên từ hôm làm xùm nỔ ra,anh chưa kịp nói gì với cô, mấy bữa nay anh bận tối mắt tối mũi, không có thời gian ăn uống cho đúng giỜ luôn, lúc anh nghỉ tay thì cũng là gần sáng, anh rất muốn gọi để nghe tiếng của cô nhưng mà sợ đánh thức cô.
Anh cũng biết đợt này cô bận bịu bên cuộc thi kia, nên chỉ có thể lấy điện thoại ra ngắm hình ba mẹ con rồi lắng lặng đi ngủ.
Nhìn gương mặt con trai mới đi công tác một tuần mà hốc hác, đôi mắt thâm quầng lên, bà Hương đau lòng hỏi: ‘Bên kia Ổn chưa con?”
“Cũng ổn rồi mẹ!”
Anh cởi áo vest ra, đặt túi máy tính và áo xuống ghế sô pha trong phòng bệnh rồi đi đến cạnh giường bệnh, ngắm nhìn Thiên Từ, nhóc con bình thường thường độc mồm độc miệng với anh như vậy mà bây giờ lại an tĩnh như vậy, khuôn mặt có chút phờ phạc, tái nhợt.
Anh đưa tay ra sờ lên trán con trai, cũng đỡ sốt rồi anh mới thỞ dài một hơi.
Anh nhìn sang Mai, nói: “Em vất và rồi!”
“Không sao, dù sao nó cũng là con em mà”” Mai lạnh nhật nói.
Sáng giờ không có anh thì thôi, tự nhiên nhìn thấy anh, Mai cảm thấy có chút tủi thân, sống mũi cay cay, nước mắt như muốn tuôn ra, nhưng cô rất nhanh đã kìm lại, không để cho mọi người nhìn thấy.
Cô thật sự rất muốn chất vấn sao mấy ngày qua anh không hỏi thăm cô, không giải thích gì lùm xùm vừa qua, nhưng khi nhìn vẻ mặt mệt mỎi của anh, cô nói không ra một lời.
Thấy con trai không sao,Vương Đình Quân ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, sắt một bên Mai, nói với vợ chồng ông Sơn: **Cháu xin lỗi cô chú, đáng ra cháu nên đến gặp cô chú sớm hơn”“
Bà Tâm xua tay nói: “Không sao, không sao.”
Nhìn thấy khuôn mặt phỜ phạc của anh, bà Tâm là người ngoài còn cảm thấy đau lòng chứ nói gì là bà Hương.
“Bây giờ có ba mẹ cháu, cô chú và Mai ở đây, cháu muốn thông báo với tất cả mọi người, cháu và Mai đang.
hẹn hò, cháu mong được sự đồng ý của cô chú để cháu có cơ hội chăm sóc ba mẹ con cô ấy” Vương Đình Quân nói xong thì cúi đầu xuống như đang xin phép.
‘Ơ chồng ông Sơn không ngờ Vương Đình Quân lại nói như vậy, nhất thời không biết làm sao, hai người đồng thời nhìn sang Mai, thấy cô không có phản ứng gì, ông Sơn mới “Chuyện của hai đứa, hai đứa tự quyết đi, cô chú không có ý kiến gì, nếu hai đứa thật lòng với nhau thì cô chú cũng hết lòng ủng hụ “Cháu cảm ơn cô chú.”
Và sau đó căn phòng như trở thành trại buôn chuyện, bà Hương và bà Tâm ngồi tụm lại để bàn luận về sở thích mua sắm, trước đây bà Tâm cũng là một tín đồ của thời trang nhưng từ khi ông Sơn bị bệnh, bà Tâm chỉ chuyên tâm Ở nhà chăm sóc chồng, không còn tâm trạng, đâu nữa mà mua sắm. Hai người càng nói chuyện cảng, hợp nhau, không khí trong phòng không còn ngỘt ngật như trước nữa.
Còn bên kia là ông Sơn và ông Thông, hai người cùng có sở thích chơi cờ và câu cá, tuy bây giờ ông Sơn không thể đi lại được, chỉ ngồi trên xe lăn, nhưng mấy trò này thì vẫn không bị ảnh hưởng.
Thế là có một số kèo đã được nhen nhóm.