Chương 43
Nhưng hôm nay mẹ anh không hề lớn tiếng mà chỉ nói:”Không thể nào, hai đứa trẻ đó cũng có nốt ruồi đỏ dưới dái tai trái như hai anh em con, ái này là di truyền của nhà họ Vương, không thể ai cũng có được, còn nữa, nó rất giống với hai anh em con hồi nhỏ, mẹ dám chắc đây là cháu nhà mình “Mẹ nói gì cơ?”Vương Đình Quân hỏi.
“Cả nhà không ai in đúng không? Mẹ còn chụp được hình nữa đây này.” Bà Hương cầm điện thoại, mở tấm hình bà chụp trộm hai anh em cho ba người đàn ông trong nhà xem.
Ông Thông lần đầu nhìn thấy hai đứa nhỏ, cũng kinh ngạc mở to mắt. Bình thường trẻ con đúng là đứa nào cũng mũm mĩm giống đứa nào, nhưng mà quả thật hai đứa nhỏ này rất giống với con trai ông, cũng tương tự ông vài phần, còn có nốt ruồi đỏ dưới dái tai rất rõ rằng, cái này đúng là không tự nhiên trùng hợp vậy chứ?
Ông nhìn sang Vương Đình Trường vi hoặc
Vương Đình Trường cảm thấy mình hết sức oan ức!
Anh ta lấy điện thoại từ tay ba mình, nhìn hai đứa nhỏ trong bức hình, chúng trắng trẻo, mũm mĩm đáng.
À nên khá giống nhau, chỉ là đường nét trên mặt của bé gái mềm mại hơn, thanh tú hơn bé trai.
Bé trai này anh đã từng gặp qua, đó là thằng nhóc đi tìm chồng cho mẹ nó.
Trong lòng anh ta cảm thấy, nếu có hai đứa con này quả thật là không tồi!
Nhưng mà anh ta dám chắc đây không phải là con anh tat Anh ta bắn con mắt về phía Vương Đình Quân!
‘Vương Đình Quân cũng không né tránh, tiện tay cầm ấy điện thoại, nhìn kỹ vào bức hình.
Bà Hương nói:”Giờ thì mỌi người tin chưa? Dù sao chúng ta cũng không thể để con cháu chúng ta lưu lạc Ở’ ngoài được, nhất định phải tìm cách đưa chúng về nhà, có tình yêu thương của cả ba lẫn mẹ nó mới phát triển tốt được! Trường, con phải làm việc này càng sớm càng tốt, còn về phần mẹ chúng, chỉ cần người đó đồng ý, bất cứ khi nào cũng có thể vào nhà họ Vương”
Mặc dù chưa có kết quả xét nghiệm ADN nhưng anh dám chắc đây là con của anh.
Còn nữa, anh thừa biết thằng nhóc kia là một đứa trẻ thông minh, nên việc này thật sự không khó, dù sao bạn của anh cũng nằm trong hội đồng quản trị, anh mở.
lời một chút cũng không sao!
Cùng lắm thì anh mua lại ngôi trường này là được, chút tiền này đối với anh thì cũng chẳng tính là gì!
Mai nghe thấy thế thì mừng rỡ:”Thật sao? Nếu vậy thì quá tốt rồi” Cô nở một nụ cười sáng lạn,Vương, Đình Quân ngây người.
Sau đó cảm giác mình hơi thất th thì ho khan một tiếng.
“Nhưng mà phải là những đứa thực sự thông minh, trẻ em trong trường này vừa phú quý vừa thông minh mới vào được!”
Điểm này lại khá tự tin!
Nghĩ đến thẳng nhóc Thiên Từ, cô có cảm giác rất tự hào!
Mỗi ngày nó đều cả khia với mẹ nó như vậy chẳng lẽ không đủ thông minh sao?
Nghĩ đến cái miệng lanh lợi của con trai, đáy mắt chợt dịu dàng đi rất nhiều!