Chương 177
Đáng đời anh ta chưa?
Vân Hạ nói xong thì ôm lấy cánh tay của Vương Đình Trường bước đi.
Mai thấy cô ấy đi cũng cất bước đi theo.
Quốc Tú muốn nói gì đó nhưng không còn cơ hội nữa.
Anh ta không biết bây giờ nên khóc hay nên cười đây, phân bội người yêu để đến với trà xanh, không bao lâu thì trà xanh lại cho anh ta một nhát dao, luật nhân quả đến sớm quá.
Anh ta vô lực cất bước đi về, không còn mặt mũi nào để tiếp tục đứng diễn trò cho mọi người nữa.
Vân Hạ tìm kéo Vương Đình Trường đến một chiếc bàn gần hồ bơi, cô cầm hai ly rượu, đưa cho anh ta một ly và Mai một lý, sau đó cầm một ly lên nói: “Chuyện hôm nay cảm ơn anh, nào, chúng ta cụng ly”
Ba người cụng ly Vương Đình Quân uống hết ly rượu rồi cười lớn: “Cô trả ơn như vậy có phải keo kiệt quá không?”
‘Cũng không phải tôi cầu xin anh nha” Chữ cuối cùng Vân Hạ còn kéo rất di.
“Đúng vậy, là tôi tự nguyện, nhưng mà có thể lấy công chuộc lỗi không? Chuyện lần trước là do tôi sai, trịnh trọng xin lỗi cô, chúng ta coi như huề được không?” Vương Đình Trường trả giá.
Ai bảo người phụ nữ này đanh đá thế chứ?
Nhưng mà anh ta lại rất có ấn tượng với người phụ nữ này, có lẽ là do cá tính mạnh mố của cô ấy đã kích thích đến cảm hứng chỉnh phục của anh ta nhìn thấy anh thành khẩn như vậy, tôi cũng không thể nhỏ mọn được, được rồi, chuyện đó bỏ qua”“
Mai rất tò mò câu chuyện giữa hai người, có chuyện sì mà có thể khiến Vân Hạ muốn ăn tươi nuốt sống Vương Đình Trường như vậy.
*Ê, hai người có thể nói cho tôi hai người có chuyện gì không?”
Vương Đình Trường nghe Mai hỏi thì chột dạ: “Chị dâu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi: “Vậy sao?”
“Đúng thế, đúng thế”
Sau đó ba người nói chuyện với nhau vui vẻ hòa hợp, cũng coi như bạn bè.
Đợi đến lúc Mai nhìn thấy JohnVũ lúc nãy giờ bận tiếp khách, bây giờ mới rảnh người một chút, kéo Vương Đình Trường và Vân Hạ đi đến trước mặt anh ta nói lời xin lỗi, dù sao cũng làm ầm ĩ như vậy tại bữa tiệc của người ta thì không hay cho lắm.
“Không sao, dù sao cũng không có gì to tắt, giải quyết “Dù sao lần nào cũng gây phiền phức cho anh, ngại quá”” Mai ngại ngùng nói.
Json không biết ở đâu chạy đến nói với Mai: “Con nhỏ này, bữa sau bớt gây chuyện đi nhé!”
Lúc nấy John Vũ nhờ anh ấy đón khách nên không để ý một chút là con nhóc này đã đi gây chuyện rồi, may mà cũng không sao, dù sao John Vũ cũng không để ý mấy chuyện này. Trước đó Json đưa cho John Vũ mấy bản thảo mà trước đây Mai thiết kế, John Vũ rất thưởng thức tài năng của Mai, phong cách thiết kế đa dạng cân được cả tây cả ta, hiện tại mỗi nhà thiết kế đều có một định hướng thiết kế riêng biệt, không nhiều nhà thiết kế có thể có phong cách đa dạng như Mai.
“Em có muốn thế đầu, do người ta cứ thích gây chuyện trước đó chứ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng thì biết làm sao được”
‘Lại còn nói lý nữa cơ à? Không biết bao giờ em mới chịu lớn nữa, đi đâu cũng chỉ biết gây họa thôi: “Không phải là rất giống anh sao?”
Hai thầy trò cãi nhau rôm rã, John Vũ cũng cảm thấy đau đầu với hai người này, nói ai chứ Json cũng có lớn được đâu mà giờ đi nói Mai.
Nhưng anh ấy cũng thấy được tỉnh cảm của hai người này rất tốt, trong giới này mà có được một tình bạn, tình đồng nghiệp, hay là tình thầy trò như vậy là rất đáng quý.
“Được rồi, được rồi, hai người về nhà đóng cửa bảo nhau đi, Ở đây còn nhiều quan khách, người ta lại cười cho kìa” John Vũ lên tiếng.