Chương 55
Nếu anh ta là con gái thì có phải tốt hơn không?
Nhưng anh ta đầu có quyền được chọn giới tính đâu.
Dù sao tự nhiên trên trời rơi xuống hai đứa cháu bụ bẫm như vậy, nếp có tẻ có, ai chả vui, đặc biệt là hai ông bà già thèm cháu đến hồ đồ rồi.
Nghĩ mình đột nhiên được lên chức chú, cảm giác cũng không tệ nha.
Cuối cùng Vương Đình Quân chốt hạ một câu:“Mẹ, ngày mai con đưa mẹ đi shopping nha!”
Bà Hương hiểu ý con trai mình, vui vẻ đồng ý trong sự hậm hực cửa đứa con trai còn lại và ông chồng.
Rõ rằng vợ mình đã đồng ý ngày mai đi câu cá với đám bạn già rồi, thế mà bây giờ lại quay xe nhanh như vậy, đã thế còn được đi gặp cháu nội và con dâu tương , trong khi ông thì bị cho leo cây không cần suy nghĩ gì. Đẻ con trai đúng là không có gì tốt, chỉ ăn rồi tranh giành vợ với ông thôi Vương Đình Thông dùng ánh mắt ai oán nhìn vào đứa con trai cả của mình, như thể muốn nhét anh vào trong bụng mẹ một lần nữa.
Nhưng bả Hương lại không hồ quan tâm đến điều này, bây giờ chỉ cần là chuyện của cháu nội và con dâu tương lai là được đặc cách ưu tiên nhất.
Mọi chuyện khác đều là thứ yếu.
Vương Đình Trường đang tính toán trong lòng, ngày mai anh ta cũng phải đi theo để xem tận mặt đứa cháu gái của mình mới được, thằng nhóc thối kia anh ta đã gặp rồi thì không cần nữa, dù sao gặp nó chỉ làm anh ta mất mặt thêm mà thôi.
Sau một đêm chờ đợi, sáng hôm sau bà Hương thức dậy sớm, háo hức tưới hoa trong vườn, đây là sở thích riêng của bả, cỨ sáng sớm thức dậy là phải ra chăm sóc chúng. Nhưng sao lại cảm thấy đây là lần đầu tiên mà bà cảm thấy không còn quá nhiệt tình với chúng nữa.
Có mới nới cũ chính hiệu!
Ăn sáng xong, bả lên phòng, chọn một chiếc đầm hôm trước đã mua tại chính cửa hàng đó mặc vào, sau đó trang điểm một chút, nhìn bà vui vẻ thế kia khiến những người khác trong nhà cũng bị lây theo.
Còn ông Thông thì bu môi.
Vì còn khá sớm, nên hai mẹ con không vào cửa hàng ngay, mà đi uống cà phê, ngồi tâm sự một chút.
Đã lâu rồi hai mẹ con mới có thời gian đi cà phê nói chuyện phiếm với nhau như vậy.Từ lúc con cái lớn lên, hai vợ chồng bà giao cả tập đoàn cho hai anh em tùy ý xử lý, hai vợ chồng già dành thời gian tận hưởng, đi du lịch nghỉ dưỡng, .. với mấy ông bạn giả. Thế là hai đứa con trai lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi, không có chút thời gian đành cho bản thân.
Thấy con cái vất và như vậy, làm một người mẹ, có lúc bà Hương cũng thấy thương con, lo lắng và có lỗi với con.
Bà nghĩ chắc cũng chính vì không có thời gian nên giờ này hơn ba mươi tuổi đầu rồi hai đứa vẫn chưa thể yên bề gia thất Vương Đình Trường ít nhiều cũng có mấy mối tình, cũng thuộc loại trai đào hoa nên bả không, quá lo lắng, nhưng đứa con trai cả này, quả thật làm cho người ta đứng ngồi không yên.
Giỏi giang, giàu có, đẹp trai để làm gì chứ?
Đến một người để thương, một người để tâm sự cũng không có thì những thứ khác cũng chỉ có thế mà thôi.
Vẻ hảo nhoáng bên ngoài không đánh giá được mọi thứ bên trong.
Bà không hề có yêu cầu gì đối với con dâu của mình, chỉ cần người phụ nữ đó yêu thương con mình thật lòng, là được, còn ngoại hình, gia cảnh bà không để tâm quá nhiều, dù sao tiền của nhà tiêu cũng không hết được, còn nữa, cũng không cần lấy hôn nhân của con cái ra để đổi lấy lợi ích.
Lần trước mai mối cho Lâm Hoàng Yến là một sai lầm!
“Đã lâu rồi hai mẹ con không có thời gian ngồi nói chuyện phiếm như vậy nhỉ?” Bà Hương nói.