Chương 22
“Hôn nhân là việc trọng đại, không có tình cảm thì không thể lâu dài được” Vương Đình Quân thản nhiên đáp.
Bình thường mẹ anh cũng không quản quá nhiều chuyện của anh, nhưng vì anh cũng hơn ba mươi tuổi rồi, ăn rồi chỉ biết công việc và công việc, cho nên bà lo như vậy anh có thể hiểu được.
“Không phải mẹ không biết điều đó, nhưng mẹ để cho hai anh em con thoải mái lựa chọn mấy năm nay rì có đứa nào chịu đả động gì đến đâu, bằng tuổi mẹ người ta đã cháu đàn cháu đống, mẹ không chịu được.” Vương phụ nhân nói một hơi thật dài, đâu phải bà khó tính gì, là do hai đứa con bà cái gì cũng được, chỉ là chuyện này lại không có tiến triển gì bà mới phải làm như vậy chứ.
“Con biết mẹ muốn có cháu, nhưng mà duyên chưa đến thì phải chấp nhận thôi, con cũng có muốn vậy đâu”
Vương Đình Quân vẫn nhẹ nhàng giải thích cho mẹ. Bà mẹ này của anh rất lương thiện, vì lương thiện quá nên cũng có nhiều đối tượng muốn lợi dụng sự lương thiện của bà để làm một sỐ chuyện, tất nhiên là anh nhìn thấu điều đó.
Thực ra nếu không có Thiên Từ thì anh vẫn từ hôn với Lâm Thị, mẹ anh muốn anh lấy con gái của tập đoàn Lâm Thị vì thấy cô gái đó ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, cũng đi du học về, và đặc biệt là một lần đã cứu bà.Trong một lần đi chùa về bà bị một nhóm người chặn lại, cô gái đó không biết chạy đâu ra đỡ cho bà một gậy đồng thời cũng gọi cảnh sắt tóm cổ bọn chúng lại. Nhưng sau này anh cho người điều tra thì đó là một vụ dàn xếp, lợi dụng lòng tin của mẹ anh muốn ngồi vào vị trí VƯƠng thiếu phu nhân.
“Được rồi, vậy mẹ không quản nữa, trong năm nay không đưa con dâu về đây cho mẹ thì sang năm phải nghe theo sự sắp xếp của mẹ. Đây là giới hạn cuối cùng của mẹ:”Vương phu nhân hiểu rõ đứa con trai này cửa mình, anh đã quyết điều gì thì không thổ xoay chuyển, cho nên phải thỏa hiệp.
“Con đồng ý.”
“Con cũng xử lý bên chỗ Lâm Thị cho chu đáo, mẹ không muốn mang tiếng đâu'” Bà căn dặn.
“Con biết rồi”
“À, Quân, dạo này thằng nhóc Trường nó có gì khác thường không?” Vương phu nhân vẫn còn hình ảnh đứa trẻ vừa gặp lúc nãy, không hiểu sao bà có linh cảm rất đặc biệt, bà không tin trên đời không có máu mủ ruột già 8ì mà lại giống nhau đến đáng sợ như vậy.
“Mẹ có ý gì?” Vương Đình Quân cũng không hiểu bà mẹ mình có ý gì mà hỏi như vậy.
“Lúc nãy mẹ gặp đứa trẻ đi cùng thư ký Nam, mẹ thấy nó rất giống với anh em con lúc nhỏ, không biết có phải thằng nhóc Trường chơi bời tác tráng nên để con cháu mình lưu lạc ở ngoài không?”
Vương phu nhân chỉ có hai đứa con trai, trong đầu bà gạt Vương Đình Quân ra khỏi nghỉ hoặc này, mặc định mấy cái chuyện liên quan đến vận đào hoa này là Vương Đình Trường.
‘Yương Đình Quân nghe mẹ mình nói giống hai anh em mình thì cũng ngạc nhiên một chút, nhưng ngay lập tức khôi phục lại vở bình thường.
Từ khi gặp cậu nhóc,anh chỉ cảm thấy khá có cảm tình, và đặc biệt là khi biết mẹ cậu là cô gái cướp đi lần đầu tiên của anh,anh cũng chưa đặc biệt để ý kỹ đến chuyện giống nhau hay không, nhưng giỜ mẹ anh nói vậy, nghĩ lại thì đúng là giống như mấy bức hình chụp hai anh em anh lúc còn nhỏ như đúc.
Không được, chuyện này phải làm rõ mới được.
“Mẹ đừng nghĩ lung tung nữa, hôm nay mẹ đến có chuyện gì không?” Anh đổi chủ đề.
“Mẹ đến để thăm hai đứa, cũng muốn bàn với con về chuyện đính hôn mấy ngày tới, nhưng mà giờ chuyện như vậy rồi thì có gì mà bàn bạc nữa đâu, thôi mẹ về trồng rau đây”” Nói xong là Vương phu nhân cầm đi ra luôn.
“Mẹ về cần thận.”
Thiên Từ được thư ký Nam đưa về đến biệt thự cửa ông bà ngoại, cậu rón rén đi vào, may mà bà ngoại và Thiên An đi siêu thị chưa về, ông ngoại đang đọc báo không để ý nên cậu nhóc chạy mỘt mạch lên phòng rồi thay quần áo sau đó lên giường mỉm cười rồi đánh một giấc. Ngủ dậy cậu số tính tiếp làm sao đế mẹ và chú ấy gặp nhau.