Chương 119
“Thiên An và Thiên Từ vừa ăn vừa gật gù, công nhận thức ăn ngon, hợp khẩu vị, nói chung là ngon hơn nấu nhiều.
“Baba, hôm nay [email protected] bị sao vậy?” Thiên An vừa nhai thịt vừa hỏi.
‘Vương Đình Quân vừa dọn dẹp trong nhà bếp vừa nói với hai đứa nhỏ: “Hôm nay mẹ con biết chuyện ba là ba ruột của hai đứa, nhất thời có lẽ bị sốc, chưa thích ứng nổi nên có chút mệt, hai đứa ăn xong thì vào làm bài tập, giờ ba đưa cháo vào cho mẹ con ăn rồi uống thuốc:”
“Bị sốc là bị gì vậy ba?” Thiên An tò mò hỏi, cô bé bình thường rất hay thích nói đạo lý với mẹ nhưng có nhiều từ cô bé vẫn chưa hiểu hết.
Trẻ con đúng là có hàng vạn câu hỏi.
‘Vương Đình Quân chưa biết giải thích thế nảo thì Thiên Từ đã chen vào: “Em lo ăn cơm đi, mẹ đang một, em chỉ cần biết vậy là được rồi”
Cô bé hơi tủi thân nhưng vẫn cúi xuỐng ăn cơm.
‘Vương Đình Quân tìm một chiếc khăn sạch, nhúng, vào chậu nước ấm anh vừa pha rồi vắt khô, sau đó nhẹ nhàng lau mặt cho cô, sau đó lau cổ, rồi hai tay.
Anh đắp một chiếc khăn ướt lên trán cô, rồi nhẹ nhàng gọi cô dậy.
“Mai, Mai, em tỉnh dậy đi”
Gọi mấy tiếng như vậy, Mai chậm rãi mở mắt ra, cô cảm giác đầu mình như có gì đó đâm vào, đau không chịu nổi.
Mở mắt ra thấy người gọi mình là Vương Đình Quân, cô có chút tỉnh táo hơn.
“Sao anh lại ở đây?”
“Anh đi đón hai đứa nhỏ về, thấy em bị sốt nên ở lại nấu ăn cho chúng nó,anh nấu cháo rồi, em ráng ăn một chút rồi uống thuốc, cho đỡ bệni Miệng thì nói, tay anh cầm bát cháo đang đặt trên bàn lên, múc một muỗng đưa lên trước miệng cô.
Mai cảm thấy hơi ngại, “Anh đặt xuống đi, em tự ăn được”
Rồi cô ráng sức ngồi dậy, cầm chén cháo và ăn từng miếng một, đúng là bây giờ cảm thấy hơi đói, nhưng mà ăn vào cảm giác không có vị gì, dẫu vậy cô vẫn cố gắng ăn hết chén cháo, sau đó uống thuốc rồi nằm xuống lại.
Em nghỉ ngơi đi, có gì gọi anh, anh ra xem bọn nhỏ Sao rồi: ‘Vương Đình Quân cầm chậu nước, và chén đựng cháo đi ra ngoài, đồng thời đóng cửa phòng lại để cô nghỉ ngơi yên tĩnh.
Bình thường cả Thiên An và Thiên Từ đều tự học, nhưng hôm nay vì có ba Ở đây nên cô bé Thiên An lại bắt đầu giở chứng mè nheo, muốn ba chỉ cho học.
‘Vương Đình Quân có cảm giác rất đặc biệt khi được làm những chuyện này, anh cảm thấy đây mới đúng là hương vị của gia đình, không cần quá rộng rãi hay hiện đại, chỉ cần một nơi ở ấm cúng, Ở đâu có người thương, ở đó chính là nhà.
Bình thường là một tổng tài lạnh lùng, đi làm về nhà đã có người làm chuẩn bị hết mọi thứ, mặc dù ở nhà cũng rất hài hòa, nhưng dù sao mọi việc lớn nhỏ đều có người giúp việc, mẹ chỉ trồng hoa trồng cỏ, cho cá ăn, còn trong bếp thì không phải sở thích của bà nên bà không thường xuyên vào, chỉ trừ những dịp đặc biệt như kỷ niệm ngày cưới của hai vợ chồng, hoặc sinh nhật ba anh, mẹ mới vào bếp.
Cho nên, cho dù khá ấm cúng nhưng anh vẫn có cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó.
Khi ở với ba mẹ con Mai,anh lại cảm nhận được sâu sắc hơn về chữ ‘nhà’.
Rạng sáng hôm sau, Mai tỉnh lại, cảm thấy cơ thể đã đỡ hơn nhiều, ngủ cả đêm bây giờ tỉnh táo hơn, cô đi sang phòng hai đứa nhỏ, thấy Thiên TỪ đang dang hai chân ra ngủ, chăn kê dưới lưng, cái nết ngủ của cậu nhóc này không biết giống ai mà xấu vậy nữa.
‘Vương Đình Trường đang ngủ ở một biệt thự nào đó hắt xì.