Chương 71
Ba người vừa đứng dậy thì đụng phải một người, người lạ từng quen.
‘Chào bác,anh Quân!”
Đây không phải là vợ chưa cưới của Vương Đình Quân sao?
Cô đi chung như vậy có phải hơi không hiểu chuyện không?
“Tuy nhiên nhìn thái độ lạnh lùng của Vương Đình Quân, lại nhìn sang nét mặt có chúc khó chịu của Vương phu nhân, Mai không biết chuyện gì đang xây ra đó…mọi người chuyện đi, cháu xin phép đi trước?
Mai lễ phép nói với Vương phụ nhân.
Cô nói xong thì cất bước đi, nhưng lại bị cánh tay mạnh mẽ của Vương Đình Quân giữ lại.
Cô không hiểu chuyện gì, nhìn vào anh, nhưng anh chỉ nói: “Chúng ta cùng đỉ!”
Sau đó mặc kệ Lâm Hoảng Yến, ba người cất bước đi ra cửa.
“Tuy nhiên, cô ta không có từ bỏ ý định, nhìn về hướng ba người rời đi nói: ‘Bác gái, chuyện lần trước là do cháu suy nghĩ không thấu đáo, làm ra những chuyện như vậy với bác, cháu thật sự rất hối hận, cháu làm vậy cũng là vì cháu quá yêu anh Quân, muốn danh chính ngôn thuận ở bên anh ấy.”
Bà Hương nghe cô ta giả vờ giả vịt như vậy cảm thấy rất khó chịu trong người, nếu là trước đây thì bà chắc chắn sẽ tin cô ta mỘt trăm phần trăm, nhưng bây giờ thì đừng mơ, bà dừng chân lại, quay đầu nói: “Không phải là cô đã có chồng sắp cưới mới rồi sao? Bây giờ nói những chuyện này để làm gì nữa, dù cô trước đó đã tính kế với tôi, nhưng tôi vẫn chân thành chúc cô hạnh phúc”
Nghe thấy tiếng của mẹ Vương Đình Quân cũng dừng chân lại chờ bà.
Tính kế?
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp, đơn thuần trước mắt vậy mà lại có thể đi tính kế với Vương phu nhân?
“Tam quan của Mai có chút không theo kịp tiết tấu.
Chắc đây là lý do mà hai người hủy hôn. Trong lòng cô chợt dâng lên một niềm vui nho nhỏ.
Lâm Thị lần trước rơi vào đáy vực lại bị Vương, Đình Quân tuyên bố hủy hôn nên cổ phiếu rơi xuống đáy vực, trong tình cảnh đó, cách duy nhất để có thể cứu vớt đó là liên hôn thương mại với một công ty có nguồn vốn đồi dào như Hưng Thịnh đổ có thể cứu lại tình thế.
Lâm Thị vậy mà Hưng Thịnh vẫn giang tay ra cứu.
Giúp thì đúng là chuyện hiếm có, nhưng bí ẩn đằng sau là gì thì không ai biết được.
“Tuy nhiên, Lâm Thị cũng chỉ mới giữ vững được, còn có thể phát triển hay không lại là chuyện khác, trước mắt đi được bước nào tính bước đó, không dám nói trước điều gì.
“Bác, đây là chuyện bất đắc dĩ thôi, cháu không hề yêu anh ta, người cháu luôn yêu là anh Quân, mong bác cho cháu một cơ hội”
Bà Hương cười mỉa mai: không quan tâm đến chuyện cô có yêu người đó hay không, nhưng ít nhất người ta cũng là ân nhân của.
Lâm Thị, vậy mà cô nói như vậy, cô đang cảm thấy Lâm Thị có tuổi th quá dài rồi sao? Còn nữa, chả lẽ cô yêu con trai tôi là con trai tôi phải đáp lại tình cảm của cô sao, nếu vậy thì vợ của nó xếp hàng từ đây sang đến bên Mỹ rồi, còn chưa kể con trai tôi đã có người thương rồi, cô làm như vậy có phải muốn chia rễ hai đứa chúng nó không?”
Nói rồi bà nhìn lại Vương Đình Quân và Mai Vương Đình Quân vẫn đang nắm tay Mai cách đó mấy bước chân.
“Cô nhìn thấy chưa, hai đứa chúng nó trông thật là đẹp đôi nhat” Bà tiếp tục nói.