Chương 207
Anh mong điều này không phải là sự thật.
Anh bấm gọi thêm một cuộc nữa, cũng không thấy ai nhấc máy, đành phải gọi cho Vương Đình Trường.
‘Yương Đình Trường hôm nay không đi đâu chơi, tan làm về nhà sớm đổ trông cháu với ba m, quả thật dạo này từ khi xác định quen Vân Hạ anh. không hề hứng thú với quán bar hay nhậu nhẹt gì nữa, cũng không hiểu tại sao lại bản thân lại thay đổi như vậy.
Thiên An được bà Hương đưa lên phòng làm bài tập về nhà, từ khi hai đứa nhỏ đến đây, bà Hương đã chuẩn bị cho hai đứa hai căn phòng được trang trí theo phong cách của trẻ con. Căn phòng của Thiên An lấy màu hồng lầm chủ đạo, trên giường có rất nhiều thú nhồi bông, màu hồng, bàn hỌc màu hồng, tủ quần áo cũng màu hồng, cô bề rất thích căn phòng này.
Thiên Từ cũng được chuẩn bị một căn phòng riêng, nhưng cậu nhóc lại rất hứng thú với đống đồ chơi của Vương Đình Trường nên luôn thích Ở trong này.
Hai chú cháu đang ngồi chơi game thì điện thoại của anh ta vang lên, là anh trai gọi.
“Chiều giờ Mai có gọi hỏi thấm hai đứa nhỏ không?”
“Không thấy gọi cho em”“
“Em thử gọi cho Mai xem có được không) Sao anh gọi cho cô ấy hai lần không ai bắt máy cả, anh thấy rất bất an.” Giọng của anh rất gấp gáp và lo lắng, bình thường nếu cô bận rộn, cho dù không đi đón con được thì cô cũng sẽ gọi điện thoại cho anh để hỏi tỉnh hình hai đứa con, nhưng hôm nay cô cũng biết hai đứa về bên nhà ba mẹ anh, chắc chắn cô sẽ gọi cho Vương Đình Trường, nhưng không thấy.
Cảng lúc cảng lo hơn!
“Anh cứ bình tĩnh, để em gọi xem, biết đâu chị dâu đang tắm rửa cũng nên.”
“Cũng mong là vậy.”
Tất máy Vương Đình Trường gọi ngay cho Mai, nhưng gọi mấy cuộc cũng không thấy ai bắt máy.
Anh ta ngay lập tức gọi điện thoại cho Vân Hạ, nhưng cô ấy lại nói cả hai người đã về rồi, lúc đầu cô ấy nói sẽ đưa Mai về, nhưng Mai lại bảo cô ấy về nghỉ ngơi đi, cô đi taxi cũng được.
‘Vương Đình Trường nói qua loa mấy câu với Vân Hạ rồi tắt máy, sau đó lại gọi cho một người bạn ở chung tòa nhà, nhờ anh ta lên phòng gỗ cửa xem cô đã về chưa.
“Mẹ cháu có chuyện gì sao?” Thiên Từ nãy giờ ngồi bên cạnh cũng nghe hết mọi thứ, cậu nhóc hỏi.
“Nãy giờ ba con và chú gọi cho mẹ con mà không bắt máy, không biết có chuyện gì xảy ra không, đợi một chút, chú đã nhờ bạn chú lên phòng gõ cửa rồi”
Thiên Từ đang ngồi Ở giữa thảm dưới sàn nhà bỗng nhiên đứng phắt dậy, nét mặt không che dấu vẻ lo lắng.
“Chú cho cháu mượn máy tính một chúc”
“Đằng kia, mật khẩu là ‘mở nắp quan tài tìm người trí kỷ! viết liền nhau không dấu.”
Nếu không phải tình thế khẩn cấp, Thiên Từ đã cho ông chú này một cái khinh bỉ rồi, có ai đặt mật khẩu máy tính kinh tởm vậy không?
Đúng lúc này điện thoại Vương Đình Trường vang, lên, là người bạn mà anh nhờ gọi điện thoại đến nói bấm chuông mà không thấy ai mở cửa, có lễ là chưa về.
Trong lòng lo lắng không thôi, anh ta đành phải gọi điện thoại cho anh trai nói lại tỉnh hình.
‘Vương Đình Quân gọi thư ký Nam lấy xe, bắt đầu tìm kiếm.
‘Ở bên này đi khoảng một tiếng đồng hồ, xe taxi dừng lại ở một nhà máy bỏ hoang, tải xế gọi mỘt cuộc điện thoại, có bốn người đàn ông lực lưỡng bước ra.
Đây giống như một khu chế xuất đã cũ, không có người qua lại, xung quanh rất vắng vẻ, hai bên đường cỏ dại mỌc um tùm, tiếng côn trùng kêu râm ran.