Chương 20
Khoan đã, trong đầu Vương Đình Trường xuất hiện một suy nghĩ điên rồ.
Chẳng lẽ!
“Anh, ngân hàng X đã đồng ý cho Hoàng Thế vay vốn.
Đang suy nghĩ thì Vương Đình Trường cắt ngang.
“Nhanh vậy sao?”Vương Đình Quân vân vê ngón tay, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lần này nguyên nhân vì sao ngân hàng X cho Hoàng, Thế vay tiền thì chưa rõ, nhưng rõ ràng đã cứu Hoàng Thế một đòn suýc chết. Còn Lâm Thị lại rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nói hai chuyện này không liên quan thì chắc chắn anh sẽ không tin, chỉ là thế lực Ở phía sau thật sự không thể khinh thường, “Cũng không biết vị thần nào đã cứu Hoàng Thế một mạng trông thấy:”Vương Đình Trường cảm khái trong lòng.
Còn Thiên Từ đang ung dung ngồi trên sô pha thì nhếch mép một cái, thật không may lại bị ánh mắt sắc bén của Vương Đình Quân bắt được.
Lúc này Thiên TỪ chậm rãi n “Nếu chú đã đồng ý thì đăng thông tin chính thức để mọi người cùng biết nhé. Không còn việc gì nữa cháu về trước.”
“Được, nhưng chú muốn gặp mẹ cháu một lầ¡ ương Đình Quân nói.
Thiên Từ nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, chẳng lẽ chú này nhìn trúng mẹ cậu thật rồi sao?
“Cháu số nhắn cho chú thời gian và địa chỉ sai Rồi cậu nhóc mang balo, đội mũ lên chuẩn bị ra về.
Vương Đình Quân gọi thư ký Nam đưa cậu nhóc về nhà, Thiên Từ không ngại ngần đồng ý, có người đưa về cũng tốt, đỡ gọi chú Minh.
Đợi cánh cửa phòng khép lại trong phòng chỉ còn lại hai anh em Vương Đình Quân nói: “Em làm cho anh hai việc, đầu tiên đăng thông tin từ hôn với Lâm Thị và điều tra lý lịch của cậu bé kia,anh muốn biết tất cả mọi việc.”
Vương Đình Trường ngạc nhiên: “Anh, từ hôn là sao, anh không sợ mẹ lại làm ầm lên nữa à?”
“Đâu ra nhiều câu hỏi vậy, nói em làm thì làm đi, hậu quả anh chịu.”
“Em biết rồi.”
Còn bên kia, thư ký Nam đưa Thiên Từ xuống đến sảnh tầng trệt thì đúng lúc gặp Vương phu nhân. Nắm nay bà ngoài sáu mươi nhưng bảo dưỡng tốt nên trông chỉ mới hơn bốn mươi, bà ăn mặc rất trang nhã và quý phái.
“Chào phu nhân.” Thư ký Nam cúi đầu kính trọng chào bà.
Vương phụ nhân cũng mỉm cười chào lại: “Thư ký Nam đi làm à?”
Từ trước đến nay,Vương phu nhân được mọi người kính trọng, bà xuất thân hào môn danh gia vọng tộc nhưng không hề kiêu căng phách lối như mấy vị phu nhân nhà giàu mới nổi. Lúc nào gặp ai cho dù chỉ là bảo vệ hay cô lao công thì bà cũng đều nói chuyện cười đùa vui vẻ, không có chút phân biệt đối xử nào, vì vậy nhân viên trong tập đoàn này đều rất quý mến bà.
“Vâng ạ, cháu ra ngoài có việc, tổng giám đốc vẫn đang ở trong phòng, để cháu đưa phu nhân lên ạ.”
“Được rồi, cậu cứ bận việc của cậu đi, tôi tự mình đi lên là được rồi.” Nói rồi bà mỉm cười bước vào thang máy.
Lúc này bà mới để ý có một đứa trở ở đây, lúc nhìn đến khuôn mặt, bà thoáng chốc giật mình, sao có thể giống như vậy?
“Thư ký Nam, đứa trẻ này là con ai vậy?”
Thư ký Nam vừa ra khỏi thang máy nghe hỏi vậy thì dừng lại, xoay người rồi kính cẩn đáp.
“Cháu cũng không rõ, thằng bé đến gặp tổng giám đốc có việc ạ”