Chương 172
Cô ấy ở trong điều hòa mà còn thấy nóng. vậy mà Mai có thể mặc áo như vậy?
“Cậu bệnh sao?”
Mai chột dạ nói: “À … ừm, sáng nay hơi mệt”
“Thế sao không Ở nhà nghỉ ngơi đi, còn đến đây làm b “Đến đây mới tập trung mà làm được, chung kết đến đít đây rồi mà tớ vẫn chưa xong.”
“Ừm, tớ cũng đang loay hoay đây”“
“À, chiều nay tớ đi sinh nhật John Vũ củng với Json, cậu đi cùng với bọn tớ đi, dù sao ở đó cũng có nhiều nhà thiết kế nổi tiếng, tớ đã nói với Json rồi.”
“Vậy sao? Tớ cũng có thể đi sao? Ôi, Mai, cậu đúng là trí kỉ của tớ nhat”
Lúc trước còn làm trong công ty thiết kế thời trang, thỉnh thoảng Vân Hạ cũng được công ty cử đi tham dự mấy show trình diễn thời trang, cũng gắp được mỘt số nhân vật có tiếng trong giới, nhưng từ khi nghỉ công ty đó, cũng vướng phải ồn ảo về ăn cấp thiết kế, cô dường như sống khép kín hơn, không tham gia bất cứ chương trình gì.
Mai thấy cô ấy như vậy, nên đã hỏi trước Json có thể để cô đi cùng hay không, dù sao Json cũng là bạn tốt của John, chuyện này chỉ là một câu nói, nhưng đối với Vân Hạ mà nói, đó là mỘt cơ hội.
Chiều đến, hai người chọn hai bộ váy của cửa hàng mặc luôn, dù sao cũng là một lần để trình diễn trang phục của chính mình thiết kế.Vi là tiệc sinh nhật nên Vân Hạ chọn cho mình một chiếc váy màu đen cá tính, cũng có chút cắt xẻ táo bạo, đây cũng là thiết kế của cô ấy.
Còn Mai chọn một chiếc váy màu da nhẹ nhàng, đặc biệc là cao cổ để che đi cái hậu quả lúc tối.
Chiếc váy này có khóa kéo sau lưng, Mai không thể kéo lên hết được đành phải kêu Vân Hạ giúp đỡ, đúng lúc Vân Hạ nhìn thấy những vết loang lổ dấu hôn trên cổ, cô ấy phì cười chọc ghẹo: “Chà chà, còn tưởng cậu một thật chứ, ai ngờ là dấu hôn nha, boss Quân đúng là mạnh mẽ đó.
Mai đỏ mặt tới mang tai, dù sao cũng chuyện tế nhị bị phơi bày, thật là muốn tìm cái hố mà chui xuỐng, may mà đây là bạn thân, chứ người ngoài thì thôi xong, đời này coi như bỏ.
“Cậu đừng nói nữa, tớ đang rầu muốn chết đây.”
Mai rầu rĩ nói.
‘Vân Hạ càng hứng thú: “Lúc hưởng thụ thì không kêu ca, giờ thì rầu cái gì?
Nói đi, boss Quân có phải mạnh mẽ lắm không? Hai người làm mấy hiệp?”
Ách! Mấy hiệp sao cô biết được? Chỉ là lúc đầu thì đúng là cô rất hưởng thụ, nhưng mà sau đó thì rất là một.
“Không biết nữa, cậu đừng hỏi”
Cái vấn đề này vẫn là không nên bàn luận, ngại ngùng lắm.
“Ôi, nghiện còn ngại nữa, đừng nói là hai người vận động đến nửa đêm, sau đó mệt quá ngủ lúc nào không biết, để một mình boss Quân đáng thương ra sức cày cuốc nha.”
“Sao cậu biết?” Mai thốt lên hỏi, sau đó mới cảm thấy mình đã lỡ lời, hỏi như vậy khác gì là công nhận những lời cô ấy nói là sự thật.
Ôi, sao mà đụng đến chuyện này cô lại rối rắm vậy chứ.
“Ghê ghê, sư phụ xin nhận của độ tử một lạ) Nói xong Vân Hạ còn chắp hai tay trước mặt, cúi đầu xuống làm động tác như phim kiếm hiệp, chọc cho.
Mai vừa ngại vừa buồn cười.
Hai người được Json đến đón lúc sáu giờ tối, đây là chiếc xe Rolls Royce mà John Vũ đưa cho anh ấy dùng lúc về nước, chiếc xe màu đen sạch sẽ, nội thất bên trong rất sang trọng, cùng với khí thế của hai cô gái, trông thật cân xứng.