"Không cá cược gì cả, Phong Thần là một người, không phải vật phẩm. Bất luận là ngươi đang mang tâm tư gì, ta cũng không thể bắt hắn tới để làm vật đặt cược cho ngươi." Bản thân Ngu Thanh Thiển nắm chắc sẽ thắng, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy người quan trọng ra để đặt cược.
Trên thế giới này, trong tận đáy lòng nàng thì người cha mỹ nhân và Phong Thần chính là hai người đặc biệt nhất, quan trọng nhất, tinh tế nhất.
Kỳ thực nàng cũng nhìn ra sắc mặt bất đắc dĩ muốn thổ huyết vừa rồi của Hỏa Ly Nhã, người này đánh cược như vậy, cũng không phải là bởi vì thực sự thích bệnh mỹ nhân, mà là ôm lấy mục đích không tên nào đó.
"Ngươi..." Hỏa Ly Nhã hít sâu một hơi, thấy nàng tiếp tục bộ dáng cười như không cười, vẻ mặt này ta hiểu, cho là nàng vẫn còn hiểu lầm, chỉ có thể xóa bỏ ý nghĩ này: "Nói rồi mà, ta không có hứng thú với hắn, nếu ngươi không tin, chúng ta lập tức đổi thứ đặt cược là được."
"Đổi thứ đặt cược thành cái gì?" Trong sâu thẳm đáy mắt của Ngu Thanh Thiển ẩn giấu ý cười.
Tuy là trí tuệ của Hỏa Ly Nhã không thấp, chuyện từng trải cũng không ít, nhưng dù sao vẫn còn hơi trẻ, quá non nớt.
"Nếu như ngươi thua, lập tức làm Trị Liệu Sư riêng của ta trong năm năm, sao nào?" Hỏa Ly Nhã thay đổi ý nghĩ, cười gian xảo.
Trói Ngu Thanh Thiển vào bên cạnh, làm Trị Liệu Sư riêng cũng không tệ, tuy muốn thời gian đánh cược lâu hơn một chút, nhưng sợ nàng không đồng ý.
Dù sao nữ nhân như Ngu Thanh Thiển, căn bản cũng không phải ai cũng có thể thật sự ràng buộc được. Năm năm sau đó, bọn họ cũng sắp rời khỏi Học viện Hoàng gia rồi mà.
"Được, một lời đã định." Điều kiện này Ngu Thanh Thiển vốn dĩ không để tâm tới, nàng cũng không nghĩ là mình sẽ thua Hỏa Ly Nhã, không biết hắn lấy lòng tin ở đâu ra.
Hai người xích lại gần nói chuyện trong mắt mặc kệ đoàn người xa xa.
Nhạc Vân Dương khẽ nhíu mày, nhìn về phía vẻ mặt bình tĩnh, trên người không ngừng phát ra khí lạnh của Phong Thần, nói: "Lão đại, tiểu tử Hỏa Ly Nhã kia muốn đào góc nhà của lão đại à."
Chỉ là đến lúc này có lẽ bản thân tiểu tử kia cũng còn chưa hiểu tấm lòng ấy mà thôi.Hắn là người từng trải đã đi qua trong vạn bông hoa nhưng vẫn không vương chút lá, đương nhiên biết được Ngu Thanh Thiển hình như có tình ý với Hỏa Ly Nhã.
"Lão đại, ta đã sớm nghe nói quan hệ giữa Hỏa Ly Nhã và Thanh Thiển không bình thường, hơn nữa ta tin chắc đều là do cái tên tiểu tử thúi kia sáp lại gần." Người con trai có gương mặt như con nít tiến lên nói.
Những người khác nhao nhao lên, cùng phụ họa: "Đúng vậy, Thanh Thiển đối với hắn đều giữ khoảng cách nhất định, nhất định là cái tên tiểu tử thúi đó chủ động bám víu."
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng, lúc nói chuyện Hỏa Ly Nhã đã tiến sát vào người Ngu Thanh Thiển, Ngu Thanh Thiển đã lui một bước về phía sau một cách không tự chủ, kéo giãn khoảng cách được coi là có chút mờ ám kia.
Chàng trai có vóc người khôi ngô siết chặt tay thành nắm đấm, mở miệng nói: "Hay để ta đi cho Hỏa Ly Nhã một bài học vậy, thằng nhãi không biết nông sâu, bạn gái của lão đại chúng ta cũng dám cướp, thực sự là đáng đánh."
Phong Thần nghe được câu chuyện của mấy người, ngạc nhiên khi nghe câu nói "bạn gái của lão đại."
Hắn không nghĩ tới vì sao trong thời gian ngắn này, đám bạn của hắn tự nhiên ghép Ngu Thanh Thiển thành bạn gái của hắn, nhưng dường như hắn cũng không ghét điều này.
Vừa nghĩ tới tương lai nếu là hắn cưới một phụ nữ khác làm vợ, trong lòng lập tức không hiểu tại sao lại xuất hiện nhiều loại tâm tư chán ghét gai mắt.
Hắn nghiêm túc suy nghĩ sâu xa một hồi, nếu như tương lai hắn thật sự muốn có một người phụ nữ sống ở bên cạnh, nhất định sẽ là Ngu Thanh Thiển mà thôi.
Chỉ có người phụ nữ này mới không làm cho hắn gai mắt chán ghét, ngược lại còn có loại tâm tình không nói rõ được, cũng không tả rõ được quanh quẩn trong trái tim hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn tự hỏi một chút chuyện như vậy, đối mặt với nội tâm của mình.
Chẳng qua Ngu Thanh Thiển còn quá nhỏ tuổi, hắn vẫn chưa nghĩ nên phá vỡ mối quan hệ kia giữa bọn hắn hay là yên lặng.
Kỳ thực Phong Thần và Ngu Thanh Thiển đều giống nhau, từ lâu đã coi đối phương như là người của mình, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, chưa bao giờ thay đổi.