Ngu Thanh Thiển thấy thế, cười nhẹ tới gần Phong Thần nói: "Tại sao ta lại cảm giác chàng và Hỏa Ly Nhã có tố chất tiềm ẩn làm thổ phỉ."
Phong Thần nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Quan hệ của nàng và hắn thật tốt?"
"Bình thường mà, hắn nợ ta ba món ân tình thôi." Ngu Thanh Thiển thành thật nói chuyện.
Mắt phượng nhỏ dài của Phong Thần chứa đựng ý cười rất nhạt, hiển nhiên rất sung sướng với câu trả lời của Ngu Thanh Thiển.
"Sau này ít thân mật với hắn, gia thế của hắn rất phức tạp." Phong Thần nói lời như vậy cũng đơn thuần không phải là xem Hỏa Ly Nhã không vừa mắt, mà là lời nói thật.
Hỏa Ly Nhã ngấm ngầm dính dáng đến vài thế lực, tương đối phức tạp.
Đặc biệt Ngu Thanh Thiển vốn đã đắc tội chết với Tần Phượng Nghi, người khá được sủng ái của Tần gia, nếu tiếp xúc quá nhiều với Hỏa Ly Nhã, hắn sợ vị hoàng hậu kế kia sẽ tìm Ngu Thanh Thiển gây phiền phức.
Hắn cũng không sợ thế lực Tần gia, nhưng sợ tại nơi chính mình nhìn không thấy, Ngu Thanh Thiển sẽ bị người khác lén lút tổn thương gì.
Ngu Thanh Thiển vẫn luôn biết Hỏa Ly Nhã không đơn giản, nghe được lời của Phong Thần có thể càng cảm thấy bối cảnh sự đời vô cùng phức tạp mà Hỏa Ly Nhã vẫn sống được đường hoàng tự do như trước vậy, e rằng còn có rất nhiều bí mật hoặc tính cách không muốn người khác biết.
"Ta đã bằng lòng với hắn có thể âm thầm làm bạn với hắn, cho nên cho dù bối cảnh của hắn có phức tạp, ta cũng sẽ không vì vậy mà xa cách hắn." Ngu Thanh Thiển không suy nghĩ quá nhiều lập tức trả lời, thuyết phục Phong Thần.
Ở Mạt Thế nàng khá coi trọng tình nghĩa, đã đồng ý với Hỏa Ly Nhã thì sẽ làm được, trừ khi đối phương tự phản bội trước hoặc là cố ý xa cách.
Phong Thần nghe Ngu Thanh Thiển nói, khí lạnh trên người lại nặng vài phần, ý cười trong mắt cũng biến mất.
Hắn không nghĩ tới thì ra Hỏa Ly Nhã đã sớm đào một cái bẫy bó buộc Ngu Thanh Thiển vào trong đó.
Từ nhỏ đến lớn, vẫn coi là hắn hiểu rõ tính tình của Ngu Thanh Thiển, biết nàng khá xem trọng lời hứa và tình nghĩa, muốn thuyết phục nàng thay đổi cơ bản là không có khả năng.
"Hiện tại chỉ coi là bạn bè thôi, muốn trở thành bạn có thể giao phó sinh tử cho nhau thì cần phải xem xét lại." Ở trước mặt Phong Thần Ngu Thanh Thiển rất ít khi che giấu tâm tư của mình.Hắn trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: "Nàng muốn xem hắn là bạn tốt hay là bạn có thể giao phó sinh tử cho nhau?"
Trên người Hỏa Ly Nhã có rất nhiều bí mật và yếu tố không ổn định, nàng vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn đối phương, thời gian sẽ chứng minh.
Tiếp theo nàng bắt đầu câu chuyện, lại kề sát vào Phong Thần một chút: "Nhưng ta lại khẳng định, chàng là người ta có thể giao phó sinh tử."
Những lời này mang theo vài phần mập mờ và chân thành, cũng là lời từ đáy lòng của nàng.
Ở trên thế giới này, bây giờ có thể để cho nàng thật sự dũng cảm bày tỏ tâm tư, giao phó sinh tử hoặc là người nàng có thể dựa dẫm chỉ có người cha mỹ nhân và Phong Thần.
Đây là một loại cảm tình ỷ lại, cũng là một loại cảm giác mãnh liệt, hai người này chắc sẽ không phản bội mình.
Phong Thần vốn đang vì chuyện Ngu Thanh Thiển và Hỏa Ly Nhã kết giao bạn bè mà suy nghĩ sâu xa, bỗng nghe đến câu nói tràn đầy tin cậy này của nàng, hồ băng trong lòng kia hoàn toàn vỡ vụn ra, kích động tầng tầng gợn sóng.
"Ta cũng vậy, Thiển Thiển!"
Giọng nói của Phong Thần dịu dàng, như gió nhẹ lướt qua màng nhĩ của Ngu Thanh Thiển, khiến cho lòng nàng ngứa ngứa.
Hai người nói chuyện đều dùng linh lực che giấu, những người khác không nghe được.
Nhìn Phong Thần và Ngu Thanh Thiển đi vào khoa thực văn tham gia khảo nghiệm, hai người thân mật nói chuyện với nhau. Hơn nữa Phong Thần vừa mới cúi đầu nhìn về phía Ngu Thanh Thiển, trong nháy mắt đó lộ ra hơi ấm. Người ở đây, bất luận là học viên mới hay là học viên cũ, đều có loại cảm giác bị ngược đãi sâu sắc.
Trong lòng càng không ngừng phỏng đoán về mối quan hệ của hai người, tin rằng sau khi cuộc khảo nghiệm ngày hôm nay kết thúc, lời đồn đãi về chuyện vô cùng mờ ám giữa Ngu Thanh Thiển và Phong Thần sẽ được truyền khắp Học viện Hoàng gia.