"Phải không? Nhưng ta lại không muốn tiếp tục chơi với các ngươi nữa." Ngu Thanh Thiển cong môi cười một tiếng, nhanh chóng điều động dị năng tinh thần lực trong cơ thể.
Cho dù bản thân bị phản phệ tới trọng thương, cũng tuyệt đối không để hai người này tốt hơn chút nào.
Nam tử trung niên và lão giả lưng còng lại có loại dự cảm xấu, nên không nói thêm để cho Ngu Thanh Thiển kéo dài thời gian nữa, đồng thời ra tay.
Sau lưng lão giả lưng còng từng cơn lốc màu vàng đất cuốn tới, nam tử trung niên thì ngưng kết linh lực thả ra một rồng lửa vô cùng hung mãnh, gào thét lao tới, giống như là muốn nuốt chửng thiêu rụi Ngu Thanh Thiển trong nháy mắt.
Vẻ mặt Ngu Thanh Thiển không đổi, vẫn trầm tĩnh, hai tay giơ lên vừa muốn chuẩn bị xé không gian phía trước, đột nhiên một cái lưới lớn màu đen rơi xuống, áp chế cả cơn lốc và con rồng lửa kia, cũng từng chút một cắn nuốt hết hai thứ.
Vừa thấy cái lưới lớn màu đen mang tính cắn nuốt kia xuất hiện, Ngu Thanh Thiển ngẩn người lập tức thu hồi động tác của mình.
Không ngoài dự đoán, một nam tử tuấn mỹ y phục trắng đẹp như tranh vẽ trong nháy mắt xuất hiện bên người Ngu Thanh Thiển.
"Thiển Thiển, ngươi không sao chứ." Phong Thần vừa xuất hiện đã lo lắng nhìn Ngu Thanh Thiển hỏi.
Ngu Thanh Thiển tản đi toàn bộ tinh thần lực vốn đã tụ lại, bệnh mỹ nhân đã tới thì mình cũng không cần phải thi triển tuyệt chiêu bị phản phệ kia nữa.
"Không có sao, chỉ là bị chút thương nhẹ." Ngu Thanh Thiển lắc đầu một cái.
Phong Thần thu hồi ánh mắt, trong con ngươi lạnh như băng nhìn về phía hai người Lãnh gia, âm thanh giống như là hàn băng vạn năm: "Ai cho các ngươi động tới nàng?"
Nam tử trung niên và lão giả lưng còng thấy Phong Thần xuất hiện, hai con ngươi đều co rút lại. Bọn họ không ngờ tới lúc mấu chốt này lại xuất hiện biến số như vậy, khó trách nha đầu kia không hoảng hốt không vội vàng, hóa ra là đợi cứu binh.
"Thần Thái tử, nha đầu này kết thù rất lớn với Lãnh gia chúng ta, hôm nay chúng ta phụng mệnh đánh chết nàng, nên hy vọng ngài không nên xen vào chuyện của người khác, sau chuyện này, Lãnh gia chúng ta nhất định sẽ dâng đại lễ báo đáp." Nam tử trung niên nhìn Phong Thần có chút uy hiếp nói.
Thân phận của Phong Thần quá đặc thù, nước Phong Ly chỉ có một vị hoàng tử yêu nghiệt tuyệt thế như vậy, nếu đánh chết hết, bị Đại đế Phong Li biết được báo thù, vậy thì đối với Lãnh gia của hắn mà nói tuyệt đối là một chuyện không muốn thấy.
Nhưng theo nam tử trung niên, cho dù Phong Thần thiên phú yêu nghiệt, thực lực cường hãn, nhưng tuổi tác còn quá nhỏ, vẫn chưa đủ uy hiếp được quyết tâm muốn đánh chết Ngu Thanh Thiển của hắn.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, thực lực, thủ đoạn, tâm trí mà Ngu Thanh Thiển biểu hiện ra đã khiến cho hắn càng thêm kinh hãi, cuối cùng hiểu được quyết tâm phải giết nha đầu này của gia chủ.
Phong Thần cười lạnh một tiếng: "Ngươi tự cho mình có tư cách uy hiếp ta? Đại lễ của Lãnh gia, Thái Tử của Phong Ly như ta sẽ hiếm lạ sao?"
"Thần Thái tử, hôm nay chúng ta nhất định phải đánh chết tiểu nha đầu này, xin khuyên ngươi nên mau rời đi đi, nếu không đao kiếm không có mắt, làm bị thương ngươi, chúng ta cũng không cách nào giao phó với Đại đế Phong Ly." Lần này nam tử trung niên trực tiếp uy hiếp ra mặt.
"Vậy sao?" Phong Thần nhướng nhướng mày, một thân khí chất trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm, lời nói ra lại ngang ngược cuồng vọng: "Ta đã từng nói, ai dám động nàng, người đó chắc chắn phải chết."
Vừa nói xong, khôi giáp màu đen bọc lấy toàn thân Phong Thần, sát ý lăng liệt không chút nào che giấu tản ra.
Nam tử trung niên và lão giả lưng còng thấy vậy cũng nổi giận, mặc dù thân phận Phong Thần cao quý, nhưng trước mặt bọn họ vẫn chỉ là một vãn bối, thế mà lại ngông cuồng như vậy.
"Ngươi đi đánh chết Ngu Thanh Thiển, Phong Thần giao cho ta." Nam tử trung niên phát hiện sau khi Phong Thần mặc khôi giáp tu vi lại cũng là Linh Hoàng thì giật mình, lập tức thu hồi sự xem thường trong lòng, phân phó với lão giả lưng còng.