Hạt châu màu tím trong tay nữ tử xinh đẹp kia bị ném lên, trong đại sảnh xuất hiện một lồng năng lượng trong suốt, hơn mười bóng người kia rơi thẳng vào trong đó.
Ngu Thanh Thiển phát hiện lồng năng lượng kia chủ yếu là để phòng ngự, người ở bên trong dù có đấu đá lợi hại cỡ nào, thì vẫn không thể làm nó chấn động một chút.
Đối với luật chơi cướp bảo như vậy, Ngu Thanh Thiển cũng cảm thấy thú vị, trong lòng thật sự là thấy tò mò với mục đích của người chưởng sự Địa Cung.
Pháp khí cấp bậc như vậy không tính là thấp, đối với người tu vi Linh Soái đều có tác dụng, người tham gia cướp đoạt có thể nhận ra đều là con cháu các gia tộc lớn nhỏ của trung ương đại lục. Ai cướp được thì được tặng miễn phí, ra tay thật đúng là hào phóng.
Xa Đồng Đồng ngồi bên cạnh Ngu Thanh Thiển nhìn xuống: "Không ngờ hoạt động cướp bảo lần này cả bốn món bảo bối đầu tiên đều là đấu võ, còn đánh đến thật náo nhiệt."
"Ngươi có muốn xuống dưới đánh chơi một chút hay không?" Ngu Thanh Thiển cười hỏi.
"Ta không có hứng thú với hạt châu kia." Xa Đồng Đồng nhún nhún vai: "Thật ra thì vật đó cũng không tệ lắm, ngươi có muốn tới cướp đoạt vui đùa một chút hay không?"
Hơn mười bóng người đang cướp đoạt phía dưới đều có tu vi Linh Soái, nàng và Ngu Thanh Thiển cũng là tu vi Linh Soái, cho dù thật sự xuống cướp đoạt, cơ hội vẫn tương đối lớn.
Hơn nữa Xa Đồng Đồng nhìn ra được, mặc dù Ngu Thanh Thiển cũng là tu vi Linh Soái, nhưng linh lực nội liễm rất nhiều, thực lực tuyệt đối bất phàm.
Quan trọng nhất chính là tiềm lực của Ngu Thanh Thiển mạnh hơn các nàng, dù sao nàng cũng lớn hơn Ngu Thanh Thiển hai tuổi.
"Ta cũng không có hứng thú gì." Ngu Thanh Thiển không thèm để ý nói.
Thời gian uống cạn một chén trà qua đi, một nam tử trẻ tuổi nhìn qua có vẻ gầy yếu nhợt nhạt đoạt được Tử Minh Châu.
Tiếp theo lại có ba món bảo bối được lấy ra, một món pháp khí, một chai dược tễ và một tấm thực văn phù.
Cuộc tranh đoạt dược tễ và thực văn phù càng thêm kịch liệt, loại hoạt động cướp bảo này cơ bản đều là nhắm vào đám người trẻ tuổi đồng lứa của trung ương đại lục, có phòng bao là phái người ra ngoài cướp, lại có phòng ngay cả dòng chính gia tộc cũng trực tiếp tham dự.
Cuối cùng, tấm thực văn phù bị một cô gái mặt mũi bình thường đoạt đi. Theo nàng trở về phòng bao, Ngu Thanh Thiển thấy được Tạ Phượng Chi ngồi bên trong.
Mỗi căn phòng nhỏ giành cho khách tới cướp bảo đều có một cái sân thượng lộ thiên, có thể thấy được những người ngồi bên trong phòng bao, là địa cung cố ý xây không có tính ẩn nấp.
Ngu Thanh Thiển cũng tùy ý quan sát những phòng bao khác, lại thật sự phát hiện ra mấy người nàng quen biết.
"Cái gì, cô gái thực lực tốt đó lại là người của Tạ Phượng Chi, sớm biết vậy ta đã ra tay rồi." Xa Đồng Đồng bĩu môi một cái, vốn còn mang theo mấy phần tán thưởng với cô gái đó, trong nháy mắt liền trở thành dè bỉu.
Ngu Thanh Thiển nhìn nàng biến sắc mặt nhanh như vậy, nhướng mày cười nói: "Lúc sau còn cơ hội mà."
"Xem ra ngươi cũng không vừa mắt Tạ Phượng Chi nhỉ!" Xa Đồng Đồng nháy nháy mắt với Ngu Thanh Thiển, lại liếc nhìn Phong Thần một cái, trên mặt là biểu tình "ta biết mà."
Ngu Thanh Thiển cũng không phủ nhận: "Ừ, nhìn không vừa mắt."
Xa Đồng Đồng biểu lộ bộ dáng xoa xoa tay: "Lát nữa đồ nào mà nàng ta muốn, chúng ta cũng tới đoạt."
"Được, ta cũng đang có ý đó!" Ngu Thanh Thiển cảm thấy rất hứng thú đối với đề nghị này.
"..." Xa Phỉ Phỉ và Tương Hạo thấy vậy lập tức nhức đầu. Hai người này hợp lại quả nhiên không có chuyện tốt.
Trong ánh mắt của Phong Thần thì mang theo vẻ dung túng, mặc kệ, chỉ cần Ngu Thanh Thiển cao hứng là được.
Rất nhanh, nữ tử xinh đẹp kia lại đi đến giữa đại sảnh, lồng năng lượng trong suốt cũng đã biến mất.
Trong tay nàng ôm một cái hộp gỗ, rồi mở ra: "Trong này là một khối Uẩn Dưỡng Nê mà Địa Cung ta tìm được, là Uẩn Dưỡng Nê tinh phẩm dành cho Linh Thực cấp Linh Vương, ở trên thị trường cho dù có linh ngọc cũng khó mà mua được."
"Nhưng mà, quy củ cướp bảo lần này có thay đổi, không chỉ là tranh đoạt bằng võ lực nữa."
Lúc này ánh mắt của rất nhiều người trong phòng bao đều rực cháy, nhìn về phía khối Uẩn Dưỡng Nê màu tím đậm nằm trong hộp gỗ kia.
Trong nháy mắt hộp gỗ được mở ra, Ngu Thanh Thiển liền cảm nhận được khát vọng đến từ trong không gian Linh Thực của Cửu Thải Ma Liên.