Hôm nay, lại là ngày mười lăm của tháng, Ngu Thanh Thiển xuyên qua màn đêm sâu thẳm tối mịt đi đến rừng cây phong.
Vừa đến rừng cây phong, một bóng người màu trắng tách biệt với thế giới loài người đã ngồi đợi ở chỗ cũ.
Ngu Thanh Thiển nhảy lên cây đại thụ ngồi xuống bên cạnh Phong Thần: "Bệnh mỹ nhân, lần nào chàng cũng đến rất sớm nhỉ."
Phong Thần cười khẽ: "Là do nàng lần nào cũng đến trễ."
Ngu Thanh Thiển bĩu môi, chỉ chỉ trăng sáng trên bầu trời nói: "Bây giờ vừa đúng giờ tý mà chúng ta đã giao hẹn, ta cũng không đến trễ."
Trên môi Phong Thần nở ra một nụ cười có sức hấp dẫn vô hình: "Từ lúc nào nàng biết để ý kỹ như vậy."
"Ừ nhỉ." Ngu Thanh Thiển nghiêng đầu, chớp chớp mắt, cười híp mí nói: "Có rượu không? Lấy ra uống một chút."
Từ trong không gian, Phong Thần lấy ra một bầu rượu và hai ly nhỏ, rót một ly đưa cho Ngu Thanh Thiển: "Rượu này rất mạnh, tin chắc nàng sẽ thích."
Ngu Thanh Thiển cầm lấy ly rượu, một mùi rượu thơm ngào ngạt quanh quẩn ở chóp mũi, đôi mắt sáng lên, nhấp môi nếm thử.
"Quả thật là rượu ngon!" Ngu Thanh Thiển đầu tựa lên vai Phong Thần, ngước mắt nhìn hắn, mặt mày rạng rỡ hỏi: "Bệnh mỹ nhân, sao chàng biết ta thích uống rượu mạnh?"
Phong Thần tự mình rót một ly rồi uống một ngụm: "Thói quen hàng ngày của nàng trong những năm gần đây, ta đều biết."
Hắn cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Ngu Thanh Thiển, cười nói: "Hơn nữa ta còn nhớ rõ có người nào đó mới hơn hai tuổi mà đã bắt đầu biết trộm rượu trái cây để uống, nếu không phải vì thân thể suy nhược, e là đã sớm trộm luôn rượu mạnh để uống."
Ngu Thanh Thiển phá lên cười một tiếng: "Những chuyện như vậy chàng vẫn còn nhớ rõ vậy à."
Nàng lập tức chuyển đề tài câu chuyện, tự tay nhéo nhéo cằm của Phong Thần, hài hước nói: "Bệnh mỹ nhân, chàng biết rõ thói quen của ta trong những năm gần đây như vậy, xem ra rất quan tâm tới ta!"
"Ừ, ta luôn luôn biết thói quen và sở thích của nàng trong những năm gần đây." Phong Thần cũng không phủ nhận mà gật đầu.
Ngu Thanh Thiển ngẩng đầu lên chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Phong Thần ở dưới ánh trăng càng ngày càng xuất trần thoát tục mang theo luồng tiên khí, khí chất tinh khiết, lạnh lùng quấn quanh sự dịu dàng nhẹ nhàng, gương mặt tươi vui như tranh vẽ, cực kỳ đẹp, cũng cực kỳ mê hoặc người, khiến người ta hận vì không thể thô bạo nắm chặt được trong lòng bàn tay.
"Bệnh mỹ nhân, chàng là người đẹp nhất mà ta từng thấy." Trong đôi mắt sáng như gương của Ngu Thanh Thiển phản chiếu hình bóng của Phong Thần, nhịn không nổi sự mê hoặc này, nói: "Từ nay về sau chàng luôn luôn thuộc về ta, có được hay không?"
Phong Thần giật mình, thấp giọng cười nói: "Thiển Thiển, nàng say rồi."
Ngu Thanh Thiển uống cạn ly rượu, trừng mắt nhìn Phong Thần: "Ta chưa say đâu."
Nàng ngay lập tức dùng hai tay ôm choàng lấy cổ Phong Thần, áp sát gương mặt vào hắn, hơi thở giữa hai người hòa quyện vào nhau, chưa chịu buông tha, hỏi lại: "Bệnh mỹ nhân, trả lời ta, từ nay về sau chàng luôn luôn thuộc về ta, có được hay không?"
Phong Thần mấp máy môi, một lát sau cười ra tiếng, nụ cười kia mang ánh trăng sáng trên bầu trời chiếu rọi vào lòng người, nổi bật lên làm cho ánh nhật nguyệt dường như đều mất đi vẻ chói lọi: "Được!"
Ánh mắt Ngu Thanh Thiển đăm chiêu sâu thẳm, tựa đầu vào cổ Phong Thần, giọng nói trong trẻo vang vọng trong không khí, sung sướng tột cùng: "Bệnh mỹ nhân, vậy là quyết định rồi nhé!"
Phong Thần ôm eo Ngu Thanh Thiển, chóp mũi cảm nhận được mùi thơm tự nhiên mát mẽ trên cơ thể nàng, trái tim vốn dĩ tinh khiết lạnh lùng không khỏi phập phồng rạo rực, giọng nói gợi cảm hấp dẫn cũng mang theo vẻ kiên định mê hoặc: "Coi như trao đổi, từ nay về sau, nàng cũng chỉ có thể thuộc về ta."
"Được!" Ngu Thanh Thiển ôm cổ Phong Thần, trong mắt xinh đẹp lộ ra đầy ý vui vẻ, một luồng cảm xúc chưa từng có ở trong tim lay động tạo nên từng cơn sóng dập dìu.