Trước đây, trong thời gian hơn mười ngày khi bước vào dãy núi Kinh Cốc mới chỉ thu thập được hơn sáu mươi hạt nhân tinh thể. Nhưng sau khi kết thúc trận chiến với yêu thụ, bọn họ lại thu hoạch được gần một trăm hạt nhân tinh thể.
Kết quả như vậy cũng gián tiếp phản ánh thực lực chiến đấu của Ngu Thanh Thiển mạnh như thế nào. Nàng ra tay chỉ cần ba nhát là giải quyết được một yêu thụ, hai nhát ở hai đôi mắt, một nhát ở chỗ chứa hạt nhân linh thực sau lưng, không có một chút lằng nhằng.
“Lần này yêu thụ xuất hiện tập kích, Ngu Thanh Thiển bỏ ra sức lực nhiều nhất. Nếu như không có nàng ấy, chúng ta đã bị chôn thây ở nơi này rồi.” Hỏa Ly Nhã đưa mấy hạt nhân tinh thể cho Mộ Dung Thanh làm sạch, ngẩng đầu lên nói với mọi người: “Sau khi kết thúc huấn luyện, ta đề nghị phân thêm một phần hạt nhân tinh thể cho nàng ấy.”
Mộ Dung Thanh thêm vào: “Ta đồng ý.”
“Ta cũng đồng ý!” Những người khác lần lượt đồng ý theo.
Trong đó có một số người cho dù trong lòng không vui vẻ lắm, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, dù sao thì không thể phủ nhận được cống hiến của Ngu Thanh Thiển.
Giống như Hỏa Ly Nhã nói, nếu như không có Ngu Thanh Thiển, bọn họ thật sự có khả năng bị yêu thụ nuốt sống rồi.
Ngu Thanh Thiển không từ chối, lần huấn luyện này nàng chuẩn bị làm một trận lớn, lấy thêm một số hạt nhân tinh thể về bế quan tu luyện một thời gian.
Sau khi dị năng hệ Mộc hoàn toàn được kích hoạt, nó cũng chỉ ở cấp một, cần phải tu luyện nâng cấp hạt nhân tinh thể giống như Linh Thực Sư.
“Ta có một đề nghị.” Cố Hoan Đồng cười nói: “Ta thấy bắt đầu từ hôm nay, tất cả những hạt nhân tinh thể thu hoạch được nên phân theo công sức bỏ ra.”
Từ khi nhóm bước vào dãy núi Kinh Cốc đến nay, trong đó không có ít người ngồi mát ăn bát vàng, đặc biệt là tám người vừa đi. Bây giờ số còn lại cũng có mấy người không bỏ hết sức lực, như vậy là không công bằng đối với mọi người.
“Ta tán thành.” Tạ Thư đã nghĩ như vậy từ lâu rồi.
Mấy người Mộ Dung Thanh cũng lần lượt tán đồng. Như vậy cũng tốt, mọi người đều có thể làm hết sức rồi.
Mấy người không vui lúc nãy cũng chỉ có thể thầm mắng Cố Hoan Đồng, nhưng trên miệng vẫn biểu thị tán thành.
Thế là quy tắc mới của nhóm qua một hồi thương lượng cũng ra đời. Sau này, hạt nhân tinh thể có được qua chiến đấu đều phân theo số lượng yêu thực tiêu diệt được.
Còn tám người đã bỏ đi, bọn họ chỉ có tư cách để nhận phần của hơn sáu mươi hạt nhân tinh thể có được trước khi vào con đường mòn này. Những hạt nhân tinh thể đạt được sau này, không có một chút liên quan gì với bọn họ.
“Bây giờ mọi người nghỉ ngơi một tiếng, rồi chúng ta lại lên đường.” Hỏa Ly Nhã nói với mọi người.
Tuy lần này đám yêu thụ bị giết, nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn quẩn quanh trong lòng hắn. Hắn phát hiện ra phía trước có những yêu thực khác còn lợi hại hơn.
Lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, Ngu Thanh Thiển lười biếng dựa vào một cây lớn nói với Hỏa Ly Nhã: “Nướng chút đồ ăn đi.”
Kỹ năng nướng thịt của Hỏa Ly Nhã tốt hơn nàng, cho nên có thể sai bảo thì sai bảo, dù sao cũng không phải tốn tiền.
Hỏa Ly Nhã không hài lòng liếc nàng, nữ nhân này một khi không chiến đấu liền biểu hiện ra bộ mặt rất là lười biếng và tùy tiện. Nhưng mà trong lòng hắn lại vui vẻ để cho nàng sai bảo, đây mới là biểu hiện của sự gần gũi.
“Biết rồi.” Hắn tuân mệnh đi nhặt củi ở xung quanh, sau đó cầm mấy miếng thịt ma thú bị giết lúc trước ra nướng.
Những người khác cũng lần lượt đứng dậy nướng thịt, lần chiến đấu trước thật sự tiêu hao khá nhiều công sức.
Chỉ là bọn họ không dám sai bảo Hỏa Ly Nhã đi làm, có thể sai bảo Hỏa Ly Nhã e rằng chỉ có Ngu Thanh Thiển.
“Nướng nhiều một chút, ta và A Thư đều nhờ cả vào ngươi đó.” Ngu Thanh Thiển tiện tay cầm một quả dại từ trong túi ra, cắn một miếng.
Tạ Thư cũng âm thầm ngồi bên cạnh nàng gặm quả dại, mắt cười nhìn Hỏa Ly Nhã.
Trực giác của nàng rất chuẩn, nàng cảm thấy mối quan hệ giữa Ngu Thanh Thiển và Hỏa Ly Nhã không đơn giản.