Hỏa Ly Nhã nhìn thấy Ngu Thanh Thiển bị yêu thụ kéo tới trước mặt, trong lòng quặn đau một cách kỳ lạ.
Hắn vừa âm thầm niệm thần chú thả băng tiễn và nhũ băng ra, vừa rút ra một thanh đoản kiếm từ ống giày, xông lên.
Tạ Thư cũng không chút do dự, lập tức thả một bông tử đằng mà nàng đã ký khế ước ra, bông hoa giống như là được phủ một lớp mặt nạ thần bí lượn lờ quanh người nàng. Sau đó nàng yểm bùa lên đồng xu được tạo thành bởi mấy tinh thạch đặc biệt, niệm thần chú và tấn công tinh thần lên yêu thụ đó.
Mộ Dung Thanh chỉ là hơi ngập ngừng một lát, rồi cũng nhanh chóng thả ra Linh Thực mà mình đã ký kết, yểm bùa lên đòn tấn công tinh thần của Tạ Thư, hợp thành một luồng khí, lập tức tấn công vào yêu thụ.
Tiêu Tử Khôn cũng cầm thanh trường kiếm xông lên cùng với Hỏa Ly Nhã, chém mạnh vào cành lá màu xám của yêu thụ.
Cố Hoan Đồng chần chừ một lúc, rồi cũng lập tức kêu gọi Linh Thực ký kết ra yểm bùa vào từng trái cầu lửa, tấn công vào yêu thụ đó.
Doãn Minh cắn răng, ánh mắt lo lắng nhìn về phía trước, trong lòng thấy thất vọng sao năng lực tấn công của bản thân lại yếu như vậy, lúc này lại không giúp được gì.
Những người khác thì bị dọa cho đơ ra, trong lòng sinh ra sợ hãi, không dám tiến lên.
Ngu Thanh Thiển bị yêu thụ kéo tới trước mặt, khóe miệng nở ra một nụ cười như có như không.
Con yêu thụ này là lão đại của mấy con yêu thụ tập kích đám người bọn họ, chắc là ở đẳng cấp ngũ diệp Linh Thị, bởi vậy nên đòn tấn công của những người khác đối với nó căn bản không thể tạo thành vết thương chí mệnh.
Lúc này, nó chỉ muốn nhai sống nuốt chửng Ngu Thanh Thiển. Không những do nàng đã giết sạch tiểu đệ của nó, mà lý do lớn hơn là vì trên người nàng có một loại sức mạnh thu hút nó, đó là một loại cám dỗ nếu ăn được nàng thì nó có thể thăng cấp.
Hỏa Ly Nhã và Tiêu Tử Khôn không ngừng chặt đứt những cành dây leo, nhưng vẫn không thể nào tiếp cận được thân thể yêu thụ, không thể ngăn nó đến gần Ngu Thanh Thiển.
“Không được.” Hỏa Ly Nhã thấy hai con mắt phát ra màu lục của yêu thụ xuất hiện ánh sáng dị thường, miệng há to như bồn máu cắn vào đầu Ngu Thanh Thiển, không kiềm được mà kêu lên một tiếng.
Những người khác thì nín thở, động tác trên tay lần lượt dừng lại trong vô ý thức.
“Thanh Thiển!” Giọng của Tạ Thư sợ hãi và run rẩy.
Đúng vào lúc mọi người đều cho rằng Ngu Thanh Thiển đã rơi vào miệng yêu thụ, thì hình bóng của nàng lại bất ngờ thoát ra được mấy cành dây leo đang quấn chặt, biến mất khỏi chỗ đó.
Sau đó một bông hoa màu đỏ sặc sỡ xuyên từ trong đất chui ra, vô số những chiếc lá có màu lục bích nhanh chóng mọc lên, sau đó quấn chặt lấy cành cây màu xám của yêu thụ.
Một bóng người màu lam đột nhiên xuất hiện sau lưng yêu thụ, mang theo đoản kiếm sáng bóng màu xanh đen trực tiếp đâm vào vị trí hạt nhân tinh thể sau lưng nó.
“Két két!” Yêu thụ ngước lên trời hét lớn vài tiếng, thân hình bị lá màu lục của cỏ Ma Hoàng quấn lấy không thể cử động.
Nó chỉ có thể quay đầu lại mở miệng phẫn nộ phun ra một dịch độc màu xám đậm tanh hôi lên người Ngu Thanh Thiển.
Thân pháp của Ngu Thanh Thiển nhanh nhẹn như ma như quỷ, mượn lực nhảy lên một cái liền tránh được dịch độc, đồng thời nhân cơ hội đó nhanh chóng dùng cây đoản kiếm đâm vào một mắt của yêu thụ.
Động tác của nàng vô cùng mạnh mẽ, sau khi một mắt của yêu thụ bị đâm mù, nàng lập tức rút đoản kiếm ra đâm vào con mắt còn lại.
Yêu thụ căn bản không có đề phòng việc nàng tấn công thần tốc vào nhược điểm của nó như vậy, chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết. Sau đó, có một cánh tay mềm mượt thò vào phía sau chỗ bị thanh đoản kiếm đâm vào của yêu thụ, rút hạt nhân tinh thể trong người nó ra.
Cái cây này vốn dĩ là yêu thực lão đại nhiều năm ngạo mạn ở trong con đường mòn này, lúc này đã hóa thành một đống bụi tanh hôi không sự sống.
Ngu Thanh Thiển cầm tinh thạch màu xám trong tay, đôi mắt rõ ràng lộ ra ý cười toại nguyện.