Phong Thần hiển nhiên cũng biết tâm tư của “tiếu diện hổ” này, hắn vuốt chén rượu, thẳng thắn mở miệng nói: "Lục thành chủ, lần này chúng ta đi thành Thanh Khâu là vì nhiệm vụ, tất cả còn cần phiền ngươi một chuyện."
Vẻ mặt Lục thành chủ không thay đổi, híp mắt cười nói: "Không biết Phong Thần thái tử có chuyện gì cần lão phu ra sức? Nếu như ở trong phạm vi khả năng, tất nhiên lão phu sẽ bằng lòng hỗ trợ."
Hắn không nghĩ tới động tĩnh ở cổ mộ sẽ kinh động đến Phong Thần và Hỏa Ly Nhã, theo lý thuyết thì một tòa cổ mộ như vậy, hẳn là hoàng tộc tam đại đế quốc sẽ không có hứng thú gì.
Lục địa trung tâm cường tộc san sát, tài nguyên cũng cực kỳ rộng lớn, đặc biệt là các bí cảnh lớn nhỏ, mộ địa của cường giả thượng cổ thỉnh thoảng ẩn hiện, vì vậy đối với tòa cổ mộ đột nhiên xuất hiện ở thành Thanh Khâu các đại tộc đều không để vào mắt.
Nếu không thì tòa núi hoang kia đã sớm bị tam đại đế quốc hoặc là các thế gia đại tộc lục địa trung tâm chiếm lĩnh.
"Chúng ta muốn đi vào tòa cổ mộ xuất hiện trên núi hoang ở biên cảnh thành Thanh Khâu dò xét, còn hi vọng Lục thành chủ tạo điều kiện thuận lợi cho chúng ta một tấm lệnh thông hành." Phong Thần đi thẳng vào vấn đề mà nói.
Bàn tay bưng chén rượu của Lục thành chủ dừng lại một chút, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ: "Chuyện này thì có chút khó khăn!"
Giọng Phong Thần nhuộm mấy phần lạnh lẽo: "Có gì khó khăn?"
"Cũng không phải là lão phu không muốn cho mấy vị tiến vào cổ mộ điều tra, nhưng cơ quan trong cổ mộ chẳng những cực kỳ nguy hiểm, mà còn có một bức tường khói độc cách ly gian trong và gian ngoài của mộ địa, không cách nào loại trừ."
Lục thành chủ thở dài nói: "Không dối gạt mấy vị, lúc trước tiểu nhi tử của ta cũng vì tự tiện xông vào mộ địa mà bị khói độc kia tai vạ, hiện tại trúng độc hôn mê khó có thể cứu trị, cho nên mới không hy vọng mấy vị đi mạo hiểm."
Có hai nguyên nhân khiến hắn không muốn làm cho đám người Phong Thần tiến vào cổ mộ, một là sợ cổ mộ thật sự có bảo bối gì, bị mấy người phát hiện mang đi; hai là sợ mấy người Phong Thần ở trong cổ mộ gặp chuyện ngoài ý muốn, vậy thì cái thành Thanh Khâu này sợ là sẽ bị hai đại đế quốc san bằng, đây mới là trọng điểm.
Phong Thần cũng nhìn thấu tâm tư của Lục thành chủ, có thể vào cổ mộ liên quan đến việc Ngu Thanh Thiển có thể lấy được gốc Xà Hoàn thảo hay không, tất nhiên không thể nào buông tha.
"Chúng ta đều có nhiệm vụ, cho dù nguy hiểm cũng chỉ có thể xông lên." Phong Thần dừng một chút, mang theo vài phần bá đạo mà nói: "Lục thành chủ yên tâm, vào cổ mộ là tự chúng ta yêu cầu, cho dù phát sinh vấn đề gì, cũng không khiến ngươi phải chịu trách nhiệm."
Đây xem như là cho Lục thành chủ một cái bảo đảm, coi như là hắn xảy ra chuyện, hoàng tộc Phong Ly cũng sẽ không nhúng tay.
Hỏa Ly Nhã lập tức đón ý hùa theo nói: "Đúng, an nguy của chúng ta chính chúng ta tự chịu trách nhiệm, cũng không cần phiền Lục thành chủ quan tâm."
Trong lòng Lục thành chủ cảm thấy bất mãn đối với sự bá đạo của hai người, chẳng qua là ngoài mặt cũng không lộ ra mà thôi.
Hắn suy đi tính lại, thôi thì cũng được, dù sao là chính mấy người Phong Thần muốn đi, nếu như gặp phải nguy hiểm cũng không liên quan tới hắn.
Có hai người bảo đảm, tương lai phát sinh chuyện gì, hai đại hoàng tộc muốn tìm phiền toái cũng không có lý do rồi.
Nếu như mình không đồng ý, lấy gia thế và sự ngang ngạnh của Phong Thần, đến lúc đó khiến cho hoàng tộc Phong Li nhúng tay cũng không hay.
"Nếu hai vị thái tử đã yêu cầu như thế, lão phu cũng không có lý do cự tuyệt, mấy vị liền ở trong phủ nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai lão phu sẽ cho người đưa lệnh thông hành tới."
"Vậy thì đa tạ Lục thành chủ." Phong Thần bưng chén lên nói với Lục thành chủ.
"Ha ha, Thần thái tử khách sáo!" Lục thành chủ cười nói.
Trong lòng thì cảm thán Phong Thần thật không hổ là người thừa kế ưu tú nhất Phong Ly quốc, tác phong làm việc mạnh mẽ khí phách, người nhi tử đang trúng độc của mình so với Phong Thần thật đúng là không bằng một góc.
Sau bữa tiệc rượu, Lục thành chủ gọi người sắp xếp chỗ nghỉ cho đoàn người.
Đêm khuya, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên xung quanh phủ thành chủ, Ngu Thanh Thiển mở mắt, từ trên giường ngồi dậy.