Ngu Thanh Thiển nghe Lãnh Lăng Sương nói vậy, sắc mặt vô cùng thản nhiên cười nói: “Đến đi, để ta nhìn thử xem thiên tài đứng đầu vùng tây bộ rốt cuộc có thủ đoạn thế nào.”
Áo giáp hộ thể màu xanh trên người Lãnh Lăng Sương hiện lên một vầng sáng mỏng manh, nàng nắm chặt trường kiếm trong tay, cây dù giấy cũng không được đặt xuống mà vẫn nằm trên một tay khác để bảo vệ.
Một đường sáng màu xanh được chém ra từ trường kiếm do Linh Thực của Lãnh Lăng Sương biến thành đánh thẳng về phía Ngu Thanh Thiển.
Nếu bị đánh trúng thì sẽ không chết, thế nhưng lại không thể nào tránh khỏi việc bị trọng thương.
Vẻ mặt của Ngu Thanh Thiển không mấy thay đổi, trong đầu vừa lóe sáng liền lập tức bắt đầu giao tiếp với những cái cây bảy màu xung quanh.
Những đường sáng xanh nọ quật xuống, Ngu Thanh Thiển nhún nhẹ mũi chân, một đường dư ảnh sượt qua rồi biến mất ngay tại chỗ, cành lá của Thất Thải Thần Mộc không ngừng vươn ra và tụ lại che chắn nước mưa cho nàng, đám mây màu bạc của Phong Thần cũng không ngừng chuyển động để chắn mưa cho nàng.
Từng đường sáng xanh do Lãnh Lăng Sương chém xuống bị Thất Thải Thần Mộc chặn lại, vẫn chỉ để lại những vết tích rất nhạt như trước, cứ như là đang gãi ngứa cho Thất Thải Thần Mộc vậy.
Ngu Thanh Thiển nhảy lên một cái cây màu tím, nói: “Linh hồn của cây, mối thù ban nãy giờ hãy báo đi thôi.”
Nàng vừa dứt lời, mọi người liền trông thấy Thất Thải Thần Mộc giống như là nghe hiểu được mà vung vẩy các cành lá nhanh chóng đánh về phía Lãnh Lăng Sương.
Mà càng khiến cho mọi người phải há hốc mồm hơn nữa chính là cây cối bảy màu bốn phía đều giống như là có sự sống mà bắt đầu không ngừng chuyển động, thỉnh thoảng lại vẫy cành tát nước mưa tấn công Lãnh Lăng Sương.
“Không phải chứ, sao những cái cây bảy màu này giống như là được mở linh trí vậy?” Trì Hiên trừng lớn mắt không dám tin mà nói.
Thất Thải Thần Mộc đã sinh trưởng được vạn năm mới có thể sinh ra linh hồn của cây, hơi mở ra được một chút linh trí, tuy việc nó tấn công Lãnh Lăng Sương dưới sự điều khiển của Ngu Thanh Thiển cũng khiến họ bất ngờ nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Thế nhưng giờ cây cối bảy màu của cả một vùng rừng mưa đều đang chuyển động và tấn công cực nhanh, lại còn biết dùng cách vẩy nước mưa tấn công vào chỗ sơ hở của cây dù giấy nọ, chuyện này thật là không thể tưởng tượng nổi.
“Chắc là Thất Thải Thần Mộc đang điều khiển những cái cây bảy màu đó tấn công đấy.” Trì Mặc Hoan ngẫm nghĩ rồi nói.
Ngoài Phong Thần ra thì không ai ngờ được rằng đây là thiên phú của chính bản thân Ngu Thanh Thiển.
Dị năng đặc thù hệ Mộc của Ngu Thanh Thiển, chỉ cần nơi đó có thực vật thì nàng đều có thể phát huy được đến mức tối đa, không chỉ có thể trị liệu mà còn có thể điều khiển thực vật công kích nữa.
Lãnh Lăng Sương cũng không ngờ Thất Thải Thần Mộc lại thật sự nghe lời Ngu Thanh Thiển mà tấn công mình, mà cũng không biết nàng ta đã dùng cách gì để khiến cho cây cối xung quanh chuyển động và tấn công nữa.
Nàng bị đánh đến mức trở tay không kịp, tất cả những đường sáng xanh vung về phía Ngu Thanh Thiển đều bị Thất Thải Thần Mộc di chuyển đến chặn lại hết, còn bản thân mình thì lại tránh né sự tập kích của những cái cây bảy màu khác một cách vô cùng chật vật.
Cũng may là nàng có dù giấy Thanh Mộc hộ thân, nếu không thì phỏng chừng hiện giờ cơ thể của nàng đã bị nước mưa xuyên thủng và ăn mòn rồi.
Lãnh Lăng Sương cảm thấy chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản, thậm chí nàng còn nghi ngờ rằng đây là do Ngu Thanh Thiển đang âm thầm điều khiển, thế nhưng từ tận trong đáy lòng nàng lại không tin rằng đối phương có thể có được một năng lực như thế.
Ngu Thanh Thiển thấy Lãnh Lăng Sương vừa phải tránh né những cái cây bảy màu đang chuyển động, vừa phải không ngừng phát ra những đường sáng xanh để tấn công mình, khóe môi nàng nhếch lên thành một độ cong thích ý.
“Linh hồn của cây, giúp ta ngăn nước mưa lại, ta giúp ngươi dạy cho nàng ta một bài học.” Ngu Thanh Thiển thẳng thắn truyền đạt ý nghĩ của mình đến Thất Thải Thần Mộc.
Thất Thải Thần Mộc vui sướng vung vẫy cánh lá, tụ thành một tán cây lớn che phủ hết cả người Ngu Thanh Thiển lại, một hạt mưa cũng không thể chạm được vào nàng.
Kế đó nàng rút một con dao ra khỏi ống giày và dùng thân pháp võ thuật cổ xưa nhanh chóng tiếp cận Lãnh Lăng Sương.
Từng đường dư ảnh lướt qua, Ngu Thanh Thiển xoay một vòng bên cạnh Lãnh Lăng Sương rồi đáp xuống một cái cây bảy màu ở đối diện, lúc Lãnh Lăng Sương phản công thì cái cây màu cam liền theo sự điều khiển của nàng mà nhanh chóng di chuyển tránh né đòn công kích.
“Đâm trúng rồi!”
Vài người khẽ kêu lên, hai ống tay áo của Lãnh Lăng Sương biến thành vô số những mảnh vụn bay lả tả chỉ trong nháy mắt, màu da trắng nõn liền lộ ra ngoài.