Viện trưởng cười nói: “Cửu Thải Ma Liên được xưng là linh vật thuần khiến nhất, không nghĩ đến dĩ nhiên sẽ ký khế ước với nha đầu đó.”
“Có thể ký khế ước với linh vật, thiên phú của nha đầu này còn cao hơn chúng ta tưởng.” Tử phong Chưởng Tọa cảm thán.
Thanh phong Chưởng Tọa suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta nghe nói ngoại trừ điều đó thì nha đầu đó còn có một thiên phú Linh Thực bẩm sinh vô cùng đặc biệt, đó là có thể giải độc cho người khác, tôi nghĩ việc ký khế ước với yêu thực và linh vật có liên quan đến thiên phú đặc biệt này.”
“Không chỉ đơn giản là thiên phú trị liệu, mà thiên phú về chế thuốc và thực văn của nha đầu đó ở Học viện Hoàng gia cũng rất cao, đến lúc đó các ngươi để ý một chút, đừng để nha đầu đó chểnh mảng ở hai phương diện chế thuốc và thực văn.” Viện trưởng nói.
Với tâm trí và thiên phú của Ngu Thanh Thiển, muốn chuyển từ Hồng phong sang Tử phong thì không phải là việc khó, vì vậy những vị chưởng tọa ở đây đều đã coi nàng như người của mình.
“Đó là đương nhiên, chỉ cần nha đầu đó có năng lực chuyển đến thì tôi sẽ để nó tiến vào vài khu thực văn mật địa của Tử phong để lĩnh ngộ.” Vị chưởng tọa của Tử phong nói.
“Được, sau khi thông qua tất cả các cửa, chúng ta phải bàn bạc một chút phải làm thế nào để trọng điểm bồi dưỡng một thiên tài yêu nghiệt như Ngu Thanh Thiển.” Viện trưởng gật đầu nói.
Những người khác cũng đồng ý, trước đó bọn họ cũng đã từng rất thành công khi lập ra một kế hoạch tỉ mỉ để bồi dưỡng Trì Mặc Nhiễm và Phong Thần.
Ngu Thanh Thiển đi đến gần cuối hành lang, phía trước xuất hiện một tầng sương mù màu xám, không nhìn thấy điểm cuối.
Tinh thần lực thăm dò vào bên trong làn sương mù ngược lại có thể tra xét đến điểm cuối của hành lang phía trước, nhưng mà bắt buộc phải chính bản thân mình đi vào.
“Không nghĩ đến nội tình của một nơi như thế này lại cũng không kém, phỏng chừng sẽ có rất nhiều người không qua được khảo nghiệm kế tiếp.” Cổ Diễm nhìn về đám sương mù màu xám trước mắt chép miệng nói.
Ngu Thanh Thiển nhìn không ra hôi vụ này là loại rèn luyện gì, nhưng trong huyết mạch lại sinh ra một loại cảm giác khát máu mà đã lâu chưa từng có.
“Hôi vụ này là một loại huyết tinh thí luyện, nó khiến cho các đệ tử từ các nơi trong ảo cảnh trải qua bị vô tận sát ý và huyết tinh quấn quanh, đây cũng là một loại khảo nghiệm tâm tính.” Cổ Diễm cười nói: “Nhưng mà nếu chỉ có như thế, thì tác dụng với ngươi sẽ không lớn.”
Chỉ dựa vào việc đồ đệ bảo bối trong lúc lơ đãng đã từng bộc lộ sở thích giết chóc thô bạo, thì loại huyết tinh thí luyện như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng được đến tâm tính của nàng.
Dừng lại một chút, Cổ Diễm thay đổi cách nói chuyện, nói: “Nhưng mà rất có thể khiến cho lệ khí của ngươi bị kích ra, rất khó để khống chế, cái này không chỉ khảo nghiệm tâm tính mà nó còn khảo nghiệm cả nghị lực của ngươi.”
Nếu có thể kích thích toàn bộ lệ khí ở đáy lòng Ngu Thanh Thiển ra rồi loại bỏ hết, thì xem ra cửa khảo nghiệm này cũng không tệ.
“Vậy thì con vào xem sao.” Ngu Thanh Thiển nghe hắn nói như vậy cũng rất hứng thú, bước một bước tiến vào bên trong làn sương mù màu xám.
Mới bước vào trong hôi vụ, đi được hơn mười bước, một luồng khí nồng đậm huyết tinh từ bốn phương tám hướng truyền đến, phía trước dần dần xuất hiện một chiến trường từ thời thượng cổ như một biển máu.
Hai bên tu sĩ ở bốn phía không ngừng chém giết, từng người từng người ngã xuống, thi thể nằm la liệt trên mặt đất, máu chảy khắp mặt đất.
Ngu Thanh Thiển hờ hững nhìn hai bên chém giết, huyết tinh lệ khí từ bốn phía hóa thành oán khí, bao trùm lên toàn bộ chiến trường.
Hai bên không ngừng chém giết đến cuối cùng là đồng quy vu tận, toàn bộ chiến trường trở nên tiêu điều lạnh lẽo, khiến cho người ta đi từ chấn động lúc ban đầu đến sinh lòng trắc ẩn.
Sau đó, cảnh tượng chiến trường biến thành một nơi tràn ngập xương khô và huyết tinh, luồng oán khí đó từng tý từng tý quấn lấy chân của Ngu Thanh Thiển, sau đó bao phủ cả người nàng, nếu như đổi thành người có tâm trí yếu ớt, sợ là đã muốn điên rồi.