"Nàng chắc là đại ma vương Ngu Thanh Thiển gần đây đang được bàn tán xôn xao." Nam tử anh tuấn mặc cẩm y kia nói.
Cô gái bên cạnh hắn thì xinh xắn lanh lợi, trên mặt đều là vẻ hứng thú: "Đại ca, thực lực của Ngu Thanh Thiển này thật sự rất mạnh đó! Hơn nữa lời đồn hình như không có phóng đại chút nào, mà còn lại nói chưa đủ."
"Nàng chẳng những có thể khống chế yêu thực, còn có thể thúc sinh thực vật xung quanh làm vũ khí, thiên phú như vậy quá yêu nghiệt." Nam tử anh tuấn híp mắt một cái nói.
Nữ tử xinh xắn gật đầu một cái: "Lần này bảy kiếm khách chúng ta dẫm phải xương rồi. Lúc trước còn muốn mượn cơ hội xông quan áp chế nàng, bây giờ nhìn lại lúc trước chúng ta đã coi thường nàng rồi."
"Chúng ta với nàng vốn không thù không oán, chỉ là trong lúc vô tình lục đệ nói muốn lĩnh giáo thiên phú yêu nghiệt của vị Ngu sư muội này, lại không ngờ rằng bị những người khác lan truyền thành chúng ta muốn giáo huấn nàng. Càng kỳ quái hơn là có lời đồn, chúng ta muốn mượn lần xông quan giẫm vị thiên tài này dưới chân để nổi danh. Thật là hoang đường." Nữ tử xinh xắn thở dài bổ sung nói.
Nam tử anh tuấn cười lạnh một tiếng: "Đây rõ ràng là có người đang khích bác khiến cho chúng ta và Ngu Thanh Thiển trở mặt thành địch, đến lúc đó hai bên chúng ta không ra tay liền chứng tỏ một trong hai phe sợ lùi bước. Kế thật hay."
"Làm như vậy cũng quá âm hiểu rồi." Nữ tử xinh xắn nhíu mày nói: "Không biết là ai thả tiếng gió ra ngoài."
"Ta chỉ biết có Tạ Phượng Chi và Lãnh Khâu Vũ nhúng tay vào." Biểu tình trên mặt nam tử anh tuấn trở nên ngưng trọng: "Hơn nữa những lời đồn kia đoán chừng là đã lọt vào tai Ngu Thanh Thiển, có khi nàng đã ghi hận chúng ta rồi."
"Hai nữ nhân kia thật là đáng ghét." Trên mặt nữ tử xinh xắn là biểu tình chán ghét, hiển nhiên đều không có cảm tình tốt đối với Tạ Phượng Chi và Lãnh Khâu Vũ: "Ngu Thanh Thiển muốn hận thì hận đi, chúng ta cũng không sợ nàng."
"Để xem biểu hiện của nàng một chút, xem nàng có đáng giá để chúng ta hóa giải hiểu lầm trở thành giao hảo hay không." Nam tử anh tuấn suy nghĩ một chút nói.
Nữ tử xinh xắn gật đồng ý một cái, ánh mắt nhìn về phía trận chiến giữa một người với một chim.
Trên bầu trời cho dù Tam Túc Kim Ô phun ra ngọn lửa như thế nào đều bị Ngu Thanh Thiển tùy tiện chặn lại, nó giận dữ toàn thân bao phủ ngọn lửa, ngửa đầu hót vang.
Trong nháy mắt mặt đất nứt ra vô số khe hở, từ trong đó lại phun ra từng luồng lửa nóng rực vây quanh Ngu Thanh Thiển.
Phạm vi của Ngu Thanh Thiển dần dần nhỏ lại, bị ngọn lửa tạo thành tường lửa vây lại, không thể di chuyển nửa bước.
Con Tam Túc Kim Ô kia kiêu hãnh bay đến đỉnh đầu Ngu Thanh Thiển lượn quanh, đắc ý mười phần kêu to hai tiếng. Hiển nhiên nó không hề muốn lập tức giết chết Ngu Thanh Thiển, mà là muốn dùng ngọn lửa đốt người nàng chơi.
"Tiểu Thanh Thanh, lúc trước ngươi đùa bỡn đám yêu thực kia giờ gặp báo ứng rồi, con Kim Ô này bây giờ cũng muốn chơi ngươi đấy." Cổ Diễm mỉm cười trên sự đau khổ của người khác nói.
Khóe miệng Ngu Thanh Thiển giật giật một cái, đây thật là sư phụ của nàng sao? Học trò bị đùa bỡn mà còn cười trên sự đau khổ của người khác, thật là một tên biến thái.
Kim Ô thấy Ngu Thanh Thiển bị bó tay bó chân trong vòng vây ngọn lửa, càng đắc ý hướng về phía nàng lớn tiếng kêu lên, nhưng nó lại bỏ qua nụ cười tính toán ở khóe môi Ngu Thanh Thiển.
Đột nhiên, bầu trời phía trên Kim Ô tối sầm, một tấm lưới lớn do vô số cành lá dây leo của hoa cỏ bện thành bất ngờ rơi xuống, trong nháy mắt bao lấy Kim Ô không kịp đề phòng.
Trong đôi mắt ti hí của Kim Ô lúc này hiện ra mấy phần kinh ngạc và tức giận, ngọn lửa trên người càng thêm nóng bỏng, vô số cành lá của lưới lớn bị đốt thành tro bụi, nhưng mà tấm lưới đó vẫn rậm rạp chằng chịt không có điểm cuối, thực vật xung quanh không sợ chết điên cuồng xông vào kết lưới.
Một tầng thực vật của lưới lớn bị thiêu hủy, tầng mới là được lập tức sinh ra kết vào, cuồn cuộn không ngừng, không bao giờ ngừng nghỉ.