Dưới cây tử đằng, tên nam tử lạnh lùng kia bưng lên chén trà ngon gã sai vặt vừa mới pha, thong thả ung dung uống một hớp.
Tên nam tử tuấn nhã kia không giải thích được mà nhìn hắn hỏi: "Mặc Nhiễm, tại sao ngươi lại để cho tiểu cô nương kia thử? Độc kia căn bản là không có khả năng giải hết."
Trì Mặc Nhiễm thoáng nhìn nước trà vàng óng ánh trong chén, một lúc sau mới nói: "Không thử, làm sao có thể khẳng định không thể giải độc?"
"Mặc Nhiễm, ngươi biết tiểu cô nương kia?" Nam tử tuấn nhã áp sát, thấp giọng hỏi: "Không phải nàng là con riêng bên ngoài của tam thúc đấy chứ, các ngươi thực sự quá giống nhau."
Nam tử tuấn nhã tên là Trì Hiên, là nhất mạch dòng chính Trì gia, cũng là đường ca của Trì Mặc Nhiễm, quan hệ giữa hai người luôn không tệ, nói chuyện cũng không có bao nhiêu kiêng kỵ.
Trì Mặc Nhiễm ngước mắt nhàn nhạt liếc Trì Hiên một cái: "Ngươi một vừa hai phải."
Trì Hiên thấy vẻ mặt Trì Mặc Nhiễm lạnh nhạt thì cũng biết đối phương cũng không muốn nhiều lời, hơn nữa hiển nhiên là nữ nhân kia không phải là con riêng của tam thúc hắn, nếu không với tính tình của Trì Mặc Nhiễm tất nhiên hắn sẽ thừa nhận.
Trì Hiên không nói thêm, hắn nâng chung trà lên uống trà, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Thiếu niên tuấn lãng bên cạnh nghe được lời hai người nói, ngờ vực nhìn Trì Mặc Nhiễm hỏi: "Đại ca, chúng ta thật sự không có quan hệ gì với nữ tử kia sao?"
Thiếu niên tuấn lãng tên là Trì Mặc Hoan, do nhị phu nhân Trì gia sinh ra, thích nhất là đi theo phía sau Trì Mặc Nhiễm làm cái đuôi, cũng sùng bái Trì Mặc Nhiễm nhất.
Trì Mặc Nhiễm nhướng mày hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Trì Mặc Hoan gãi gãi đầu suy nghĩ một lúc nói: "Ta cảm giác được, trên người nàng cũng không có huyết mạch Trì gia, nhưng vì sao nàng lại giống đại ca đến thế cơ chứ?"
"Ta với nàng có duyên." Trì Mặc Nhiễm màu mắt sâu thẳm than nhẹ một câu.
Trì Mặc Hoan vốn còn muốn hỏi nữa, nhưng thấy Trì Mặc Nhiễm rõ ràng không muốn mở miệng nói nhiều, nên chỉ có thể giấu ở trong lòng, không khỏi tò mò về nữ tử có ngoại hình giống hệt với đại ca.
Nữ tử dịu dàng kia nghe được ba người đối thoại, lập tức che giấu sự kinh ngạc và vẻ nghi hoặc trong đôi mắt.
Phong Thần và ba người Hỏa Ly Nhã ngồi ở một cái bàn đá khác cách Trì Mặc Nhiễm không xa, sắc mặt hắn trong trẻo lạnh lùng trầm tĩnh, giống như là đang suy tư về chuyện gì đó.
"Giả tiên, ngươi nói Thanh Thiển và Trì Mặc Nhiễm có biết nhau hay không?" Hỏa Ly Nhã chung quy vẫn thấy thái độ của Trì Mặc Nhiễm đối với Ngu Thanh Thiển không bình thường.
Thiếu chủ Trì gia lạnh lùng không thích lo chuyện bao đồng, chuyện này rất nhiều người đều biết, nhưng mới rồi Trì Mặc Nhiễm biểu hiện như là đang giúp Ngu Thanh Thiển, không giống như là phong cách của hắn.
Quan trọng nhất là, Ngu Thanh Thiển và Trì Mặc Nhiễm chẳng những lớn lên có sáu, bảy phần giống nhau, mà cặp mắt phượng giống nhau như đúc kia, làm cho người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.
Phong Thần khẽ nhíu mày: "Ngươi quản cũng rộng quá rồi."
Rốt cuộc vừa rồi Trì Mặc Nhiễm có ý gì? Hắn cũng không cảm nhận được địch ý đối với Ngu Thanh Thiển từ trên người Trì Mặc Nhiễm, ngược lại đối phương thật giống như là vừa mới bắt đầu đã cố ý khom lưng lấy lòng.
Từ điểm đó có thể phán đoán, đích thị là Trì Mặc Nhiễm biết thân phận của Ngu Thanh Thiển.
Hỏa Ly Nhã nghẹn lời: "Vậy ngươi nói Thanh Thiển có thể giải độc cho Lục Trạm sao?"
Phong Thần tinh tế thưởng thức uống một ngụm trà, giọng nói mang theo tin tưởng: "Tất nhiên là có thể."
"Ngươi đúng là rất có lòng tin với nàng." Đôi mắt hoa đào của Hỏa Ly Nhã lộ ra mấy phần phức tạp.
Dĩ nhiên, nội tâm của hắn cũng tin tưởng Ngu Thanh Thiển có thể giải độc cho Lục Trạm, suy cho cùng chất độc tồn tại trên người hắn mấy năm qua cũng chính là nữ nhân kia giải trừ, chẳng qua từ đâu mà Phong Thần vừa lại có lòng tin như thế?
Hắn còn chưa hiểu rõ quan hệ giữa Phong Thần và Ngu Thanh Thiển, hiện tại lại xuất hiện một tên Trì Mặc Nhiễm, thật là càng ngày càng phức tạp.