"Ngu tiểu thư, ngài nhìn một chút xem có hài lòng không?" Quản sự đưa một cái hộp gỗ đặc thù cho Ngu Thanh Thiển cười nói.
Ngu Thanh Thiển mở hộp gỗ ra, một mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, cúi đầu thì thấy trong hộp gỗ có ba nắm Uẩn Dưỡng Nê màu tím lớn chừng nắm đấm.
"Phẩm chất này không tệ, Uẩn Dưỡng Nê này ta muốn." Ngu Thanh Thiển ngẩng đầu, suy nghĩ một chút hỏi: "Không biết quý các có Uẩn Dưỡng Nê cao cấp hơn nữa không?"
Quản sự ngẩn người: "Uẩn Dưỡng Nê cao cấp hơn thì cũng có, nhưng đã đạt tới cấp bậc Linh Vương, cần phải dùng linh ngọc tới trao đổi."
Hắn thầm gật gù trong lòng, quả nhiên là thiên kiêu mà Thánh viện phá lệ thu nhận trước thời hạn, hiện giờ tu vi còn chưa lên tới cấp Linh Vương đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Trên mặt Ngu Thanh Thiển hiện lên vẻ rối rắm, thở dài: "Trong tay ta lại không có nhiều linh ngọc."
Ngay sau đó giống như nhớ tới chuyện gì, nàng rất là bất đắc dĩ hỏi: "Quản sự, nơi này của các ngươi có thu mua dược tễ và thực văn phù hay không?"
"Chỉ cần là đồ tốt, Trân Bảo Các chúng ta cũng thu." Quản sự dừng một chút nói: "Nhưng nếu muốn dùng linh ngọc để trao đổi, vậy thì phẩm chất của dược tễ và thực văn phù phải đạt tới cấp sáu."
Ngu Thanh Thiển âm thầm tu hành trong Thánh viện một năm, dược tễ và thực văn phù do Cổ Diễm chỉ bảo, nhanh chóng tiến cấp, đã sớm đạt tới cấp chuyên gia, nghe quản sự nói vậy thì yên lòng.
Nàng lấy một đống dược tễ và thực văn phù trong vòng tay không gian ra đặt lên bàn: "Quản sự, những thứ này ngươi đổi hết thành linh ngọc cho ta đi."
Quản sự nhìn một đống lớn dược tễ và thực văn phù trên bàn lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn vốn đang nghĩ Ngu Thanh Thiển nếu muốn trao đổi sẽ lấy ra một hai thứ gì đó, không ngờ rằng lại là cả một đống thế này.
Hắn thuận tay cầm lên một bình dược tễ, mở nắp bình ra, một cỗ mùi thuốc bay ra, tinh thần hắn chấn động một cái: "Nếu ta đoán không sai, đây hẳn là dược tễ nâng cao tinh thần có phẩm chất và độ thuần là sáu và tám đúng không."
Dược tễ chia làm mười cấp, mười độ thuần, phần lớn đều dùng mấy và mấy để phán đoán, số trước là chỉ cấp bậc, số sau là chỉ độ thuần.
Ngu Thanh Thiển gật đầu: "Đúng là phẩm chất độ thuần sáu và tám."
"Tại hạ có thể mạo muội hỏi tiểu thư một câu hay không, lai lịch của thuốc này là?" Trong lòng quản sự đã có suy đoán, nhưng vẫn nhị không được hỏi ra lời.
Ngu Thanh Thiển đúng sự thật nói: "Những thứ này đều là ta tinh luyện để tăng cấp."
"Tiêu chuẩn dược tễ của tiểu thư đã đến cấp chuyên gia?" Quản sự nhịn không được chà xát tay tiếp tục hỏi.
"Ừ." Ngu Thanh Thiển không có dự định giấu giếm, sau khi đi Thánh viện tiêu chuẩn dược tễ và thực văn phù của nàng sẽ rất nhanh bị bại lộ.
Trên mặt quản sự lộ ra vài phần bội phục: "Khó trách tiểu thư có thể được Thánh viện phá lệ thu nhận trước thời hạn, thiên phú như vậy thật là quá mạnh mẽ."
Ngu Thanh Thiển mới mười sáu tuổi, lại có thể nâng tiêu chuẩn dược tễ lên tới cấp chuyên gia, chuyện này khiến cho bao nhiêu Linh Thực Sư trăm tuổi mà còn dừng lại ở cấp chuyên gia phải xấu hổ.
"Quản sự quá khen rồi." Ngu Thanh Thiển khiêm tốn cười cười hỏi: "Vậy những thứ này của ta có thể dùng để trao đổi linh ngọc hay không?"
Quản sự lại cầm lên một tấm thực văn phù tra xét một lần, phát hiện cũng là thực văn phù cấp sáu, không khống chế được càng thêm khiếp sợ.
Hắn vạn vạn lần không ngờ tới, dược tễ và thực văn phù của Ngu Thanh Thiển lại đều là cấp chuyên gia, thành tựu như vậy quả thực có chút dọa người. Dù sao, mười sáu tuổi đã là cấp chuyên gia nhất định là phượng mao lân giác.
Không đúng, ngoại trừ Phong Thần, cũng chỉ có Ngu Thanh Thiển đạt tới, bọn họ là Thực Văn Sư cấp chuyên gia trẻ tuổi nhất đại lục.
Trên mặt quản sự mang đầy ý cười nói: "Phẩm chất dược tễ như vậy dĩ nhiên là có thể, nhưng nhiều dược tễ và thực văn phù như vậy tại hạ cũng không cách nào phán đoán được cần bao nhiêu linh ngọc trao đổi. Còn phải làm phiền hai vị chờ chốc lát, ta đi mời Giám Định Sư tới giám định giá trị."
"Được, quản sự cứ tự nhiên!"