Ở biên cảnh có một tòa thành trì, tên là thành Thanh Khâu, không thuộc về bất kỳ quốc gia nào quản lý, là một tòa thành trì độc lập.
Mặc dù thành Thanh Khâu là khu vực không thuộc về quốc gia nào quản lí, rất rắc rối và phức tạp, nhưng trật tự trị an trong thành lại rất tốt, chủ yếu là nhờ công lao và sự uy hiếp của thành chủ.
Mười ngày sau, đoàn người Ngu Thanh Thiển chạy tới thành Thanh Khâu.
Thành Thanh Khâu là một cửa khẩu khá là quan trọng để đi thông giữa lục địa nam bộ và lục địa trung tâm, ở cửa thành người đến người đi hết sức náo nhiệt.
Sau khi vào thành, đoàn người tìm một gian khách điếm ở vị trí vắng vẻ và yên tĩnh để dừng chân, thuận tiện hành động.
"Lão đại, không phải kế tiếp chúng ta nên đi vào thành thăm dò một chút tin tức về cổ mộ sao?" Nhạc Vân Dương nhìn Phong Thần hỏi.
Biên cảnh giữa nam bộ và lục địa trung tâm đột nhiên xuất hiện một tòa cổ mộ, lúc ấy đã sinh ra không ít dị động, vì vậy có không ít người biết tin tức này.
Phong Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Một hồi nữa chúng ta sẽ chia làm hai nhóm, đi ăn cơm ở hai tửu điếm lớn nhất trong thành, hẳn là có thể nghe được một chút tin tức."
Tin tức bên ngoài đều rất đại chúng, đi tửu điếm có thể nghe được mọi người bàn tán, tin tức bí ẩn đều bị nắm giữ trong tay vài thế lực lớn ở thành Thanh Khâu, rất khó thăm dò, ít nhất bây giờ còn không thể đánh rắn động cỏ.
"Được!"
Đoàn người tức tốc soạn sửa lại một phen, Phong Thần dẫn Ngu Thanh Thiển và hai huynh đệ Hỏa Ly Nhã đến một tửu điếm, Nhạc Vân Dương dẫn theo mấy người khác đi một quán xa hơn.
Dọc theo đường đi, mặc dù mấy người Phong Thần không ăn mặc khoa trương mà rất khiêm tốn đơn giản, nhưng vẫn khiến không ít người chú ý.
Phong Thần tuấn mỹ không giống người phàm, cứ tựa như là thiên tiên giáng xuống từ chín tầng mây, bất kể có đi đến nơi nào cũng vẫn luôn làm người khác chú ý.
Hỏa Ly Nhã và Hỏa Diệp Phong cũng có ngoại hình rất tuấn mỹ, Ngu Thanh Thiển xinh đẹp thanh nhã, là một đại mỹ nhân, tổ hợp như vậy, đều hấp dẫn ánh mắt nam nữ già trẻ.
Trong tửu điếm lớn nhất thành Thanh Khâu, lúc này chính là thời gian ăn cơm, người rất nhiều.
Mấy người tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, chọn món ăn xong liền bắt đầu để ý nghe ngóng người xung quanh đàm luận.
"Các ngươi nghe nói chưa? Thật ra thì cái cổ mộ đột nhiên xuất hiện ở biên cảnh kia chỉ là một lăng mộ bình thường, chỉ là vì động đất xẩy ra nên mới trồi lên trên mặt đất một phần."
"Ngươi nghe được chuyện này từ nơi nào? Ta ta lại nói cổ mộ có thể là cường giả thượng cổ lưu lại, bên trong còn có không ít bảo bối nữa đấy."
"Tin tức của ta là hỏi thăm được từ phủ thành chủ, đoạn thời gian trước thành chủ đã cho phó thành chủ dẫn người đi thăm dò, chỉ tốn ba ngày là đã trở lại rồi, về sau cũng không có đi tới đó nữa."
"Tin tức của ngươi nhất định là giả rồi." Một gã nam tử mặc cẩm y hạ thấp giọng nói: "Sở dĩ hiện tại Phủ thành chủ không đến cổ mộ nữa, hoàn toàn là bởi lần trước thiếu thành chủ đi theo dò xét cổ mộ bị thương trúng độc, hiện tại thành chủ phải mời không ít Linh Thực Sư trị liệu về cứu trị."
"Khó trách gần nhất không thấy thiếu thành chủ xuất hiện, thì ra là bị trúng độc."
"Thế độc đã được giải chưa?"
"Vẫn chưa, nghe nói chất độc kia rất quỷ dị, những Trị Liệu Sư kia đều không có biện pháp, thành chủ còn tìm rất nhiều thuốc giải độc cao cấp để cho thiếu chủ uống, nhưng vẫn không có tác dụng."
"Nếu là như vậy, chắc tòa cổ mộ kia có thể giống như là tin đồn lúc đầu, là một tòa lăng mộ của cường giả thượng cổ, bên trong có rất nhiều bảo bối, nếu không thiếu thành chủ cũng không thể trúng chiêu."
"Cho dù có bảo bối cũng không phải là thứ mà ta và ngươi có thể có được, trừ phủ thành chủ, trong thành cũng có không thiếu thế lực tới tìm hiểu, chúng ta cũng không thể bước vào vũng nước đục này được."
"Chúng ta xem náo nhiệt là được rồi."
"..."
Phần lớn lực chú ý của người trong tửu lâu đều chuyển dời đến bệnh tình của thiếu thành chủ, những tin tức này về cổ mộ hiển nhiên là có người cố ý âm thầm tung ra, làm giảm bớt không ít ảnh hưởng.