"Lại tới thêm chút nữa." Thân hình Ngu Thanh Thiển rơi xuống dưới thân cự mãng, ngẩng đầu cười híp mắt nhìn nó khiêu khích.
Trong mắt yêu thực huyễn hóa thành cự mãng lộ ra chút mê mang, ngẩn ngơ, ngay sau đó giận dữ, chất lỏng càng độc hơn phun ra từ trong miệng nó.
Ngu Thanh Thiển vung tay một cái, những độc tố kia bị linh lực bọc lại nén thành từng giọt chất lỏng màu đen, bị nàng thu vào một cái bình.
Yêu thực kia là huyết mạch cấp Vương, lại tu luyện tới tu vi Linh Vương, linh trí không tính là thấp, cảm nhận được nguy hiểm, lập tức xoay người bỏ chạy vào sâu trong rừng rậm.
Ngu Thanh Thiển cong cong môi: "Muốn chạy?"
Nàng lật bàn tay một cái, một đoàn dị năng hệ Mộc màu xanh nhảy nhảy hiện lên, hóa thành một luồng ánh sáng trong nháy mắt chui vào mi tâm cự mãng.
Ánh mắt cự mãng lập tức ngây dại, ngay sau đó ngửa mặt lên trời phát ra mấy tiếng gào thét, thân hình không ngừng điên cuồng va đụng vào cây cối xung quanh.
Sau thời gian uống cạn một chén trà, cự mãng kia mệt mỏi hết sức, hấp hối nằm trên đất, rất nhanh đã không duy trì được hóa hình, biến thành một cái cọc gỗ màu đen thùi lùi.
Ngu Thanh Thiển chậm rãi đi tới trước mặt cọc gỗ, lúc này cái cọc gỗ lộ ra một đôi mắt to, trong mắt đều là vẻ kinh hoàng và bất an, nhưng không cách nào tiến hành tập kích, nếu không phải yêu lực dùng hết rồi, đoán chừng nó sẽ còn tiếp tục tự hủy hoại.
"Còn muốn trốn nữa không?" Ngu Thanh Thiển ngồi xuống lấy tay chọc cọc gỗ một cái: "Còn muốn cắn ta nữa không?"
Cái cọc gỗ phát ra mấy tiếng "Chi chi!", trong thanh âm đó tràn đầy sự ủy khuất và yếu thế, rất sợ Ngu Thanh Thiển khống chế nó tiếp tục tự hủy hoại.
Ngu Thanh Thiển khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ thân nó: "Đây mới là đứa trẻ ngoan."
Sau đó nàng cắt đầu ngón tay, một giọt máu rơi trên cọc gỗ, dị năng hệ Mộc hóa thành một cái phù văn phức tạp chui vào cọc gỗ phong ấn trên yêu hạch của cọc gỗ.
Một vầng ánh sáng đen bao phủ một người một cọc gỗ, rất nhanh liền tiêu tan không còn.
Sau đó cọc gỗ kia hóa thành một luồng lưu quang chui vào tiểu tháp trong cơ thể Ngu Thanh Thiển, ngoan ngoãn ngồi xổm trong một xó xỉnh.
Lúc trước mấy bụi yêu thực mà Ngu Thanh Thiển tùy ý thử nghiệm khế ước trong nhiệm vụ của Học viện Hoàng gia đã được thả về trời. Bây giờ, cái cọc gỗ màu đen này mới tính là yêu thực chính thức đầu tiên của nàng.
"Tiểu Thanh Thanh, thủ đoạn của ngươi càng ngày càng biến thái." Cổ Diễm thấy Ngu Thanh Thiển trước tiên là khống chế sau đó đe dọa, cuối cùng là thu phục, mà những yêu thực kia căn bản một chút tâm tư phản kháng cũng không có. Thật là tuyệt.
Ngu Thanh Thiển im lặng nói: "Ta đây là để khế ước được yêu thực tốt hơn, biến thái chỗ nào?"
"Bây giờ ta thật là vô cùng đồng tình cho mấy bụi yêu thực cấp Vương còn sót lại trong thâm sơn kia." Ngoài miệng Cổ Diễm nói như vậy, nhưng trong giọng nói là tràn đầy ý cười trên sự đau khổ của người khác.
Ngu Thanh Thiển lại tối sầm hai mắt, sư phụ thối tăng động như vậy, trên thân lại khoác bộ da mỹ nhân tuyệt thế kia, thật là làm cho người ta cảm thấy lãng phí.
"Tiểu Thanh Thanh, ngươi tiếp tục đi đả kích cái cọc gỗ trong tiểu tháp kia đi, chắc chắn nó biết tin tức và vị trí của mấy bụi yêu thực cấp Vương khác trong núi sâu." Cổ Diễm hưng phấn đề nghị.
Khóe miệng Ngu Thanh Thiển giật giật một cái: "Sư phụ, không phải ngươi cảm thấy thủ đoạn của ta biến thái sao? Thế nào mà ngươi lại đề nghị ta đối xử với nó như vậy?"
Cổ Diễm liếc mắt: "Bây giờ nó đã là yêu thực của ngươi rồi còn sợ gì nữa? Ngươi đi hỏi nó, nó còn tuyệt đối cao hứng nói ra tình báo, như vậy mới có thể khiến cho đồng loại của nó đồng mệnh tương liên."
"..." Ngu Thanh Thiển phát hiện sư phụ nàng bế quan thời gian quá dài rồi. Nói đến biến thái, hắn mới là người biến thái nhất.
Đề nghị này quả thật không tệ, Ngu Thanh Thiển rất nhanh liền đưa tâm thần vào dò xét trong tiểu tháp, câu thông cùng với bụi yêu thực đã có bóng ma trong lòng kia.
Thật ra thì nói cho cùng, không phải người một nhà không vào cùng một cửa, sở thích của hai người đều tương đối ác, đều biến thái giống nhau, nếu không cũng không trở thành thầy trò được.