Hắn lại cúi đầu hôn một cái lên đôi mắt Ngu Thanh Thiển: "Quyết định vậy đi."
Ngu Thanh Thiển mở mắt ra, con ngươi đen nhánh trong suốt lại phủ thêm một tầng mờ mịt, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Phong Thần, giọng quyết tuyệt: "Nếu chàng đã yêu cầu như thế, vậy thì từ nay về sau cho dù lên lên trời hay xuống địa ngục, ta cũng kéo theo chàng đi cùng."
Phong Thần buông Ngu Thanh Thiển ra, mười ngón tay quấn quít cùng nàng, dung nhan tuấn mỹ hiện lên một nụ cười, giống như một ánh mắt trời trong ngày đông giá rét: "Ta nhất định phụng bồi tới cùng."
Ngu Thanh Thiển bình phục trái tim đang chấn động, cười hỏi: "Vì sao chàng lại tới nơi này?"
"Lúc trước ta vẫn luôn cho người quan sát nhất cử nhất động của Lãnh gia, hai ngày trước nhận được tin tức, hai tên trưởng lão Linh Hoàng và mười sáu tên Linh Vương của Lãnh gia âm thầm lên đường, mục tiêu chính là khu vực nhiệm vụ của nàng và Xa Đồng Đồng, nên ta chạy tới." Phong Thần âm thầm may mắn, kể từ khi hắn biết được thân thế của Ngu Thanh Thiển vẫn luôn chú ý chiều hướng của Lãnh gia.
Ngu Thanh Thiển cười ngọt ngào: "Bệnh mỹ nhân, có ngươi thật tốt!"
Kiếp trước giãy dụa ở Mạt Thế vĩnh viễn không có ánh sáng, cái gì cũng dựa vào mình, vĩnh viễn phải mang theo một mặt kiên cường sinh tồn, không thể có chút hèn yếu nào, Ngu Thanh Thiển lần đầu tiên phát hiện thì ra cảm giác có người để dựa vào thật sự rất tốt.
Phong Thần xoa xoa trán nàng, cười khẽ: "Ngươi biết là được rồi."
"Ngươi là tiếp nhận nhiệm vụ để ra ngoài?" Ngu Thanh Thiển hỏi.
Phong Thần lắc đầu một cái: "Không có, sau khi ta nghe được tin tức Lãnh gia hành động thì lập tức chạy đến, đệ tử từ Thanh Phong trở lên, Thánh viện sẽ không can thiệp vào nữa, có thể tự mình đi ra ngoài."
Đệ tử Hồng Phong đến Lục Phong không có tình huống đặc biệt, tất cả đều không được phép một mình đi ra ngoài, đệ tử muốn đi ra ngoài thì đều phải tiếp một cái nhiệm vụ ở bên ngoài.
"Ta vừa mới nhìn thấy nam tử bị Mạn Đà La màu đen của ngươi cắn nuốt kia hình như kích phát lệnh phù gì đó, ngươi giết chết cao thủ Linh Hoàng của Lãnh gia có gây ra bất lợi gì cho nước Phong Ly hay không?" Trên mặt Ngu Thanh Thiển mang theo chút buồn bã hỏi.
Nàng không có nói trước hành động của mình cho Phong Thần, một phần cũng chính là sợ kéo Phong Thần vào, gây ảnh hưởng tới nước Phong Ly, khiến cho Đại đế Phong Ly có ấn tượng không tốt về mình.
Nếu nàng không động tình với Phong Thần, thì Đại đế Phong Ly có thích mình hay không, Ngu Thanh Thiển căn bản không để ý tới, nhưng mà bây giờ lại không thể không quan tâm.
Phong Thần khẽ mỉm cười, giống như là làm ảo thuật vậy, trong tay đã xuất hiện một khối lệnh phù kích phát: "Ta đã sớm đoán được nên chặn lại rồi, hơn nữa cho dù Lãnh gia có biết là ta ra tay cũng không vấn đề gì, phụ hoàng chắc chắn sẽ đứng về phía ta, Lãnh gia còn không dám trực tiếp trả thù nước Phong Ly đâu."
Ngu Thanh Thiển bóp vỡ lệnh phù, quả nhiên nghe thấy âm thanh của nam tử trung niên kia truyền ra: "Phong Thần ra tay đánh chết chúng ta, Ngu Thanh Thiển chạy thoát."
"Cũng đúng." Ngu Thanh Thiển suy nghĩ một chút cười hỏi: "Vậy trang sức không gian trữ vật của bọn họ cũng nằm trong tay chàng sao?"
Phong Thần lật tay một cái, ba đồ trang sức không gian trữ vật xuất hiện trước mặt Ngu Thanh Thiển: "Nàng xem xem bên trong có cái gì." Hắn vốn chuẩn bị đưa cái này cho nàng.
Ngu Thanh Thiển thích nhất là lục soát chiến lợi phẩm, vung tay toàn bộ đồ vật bên trong đều rơi trên mặt đất.
Địa vị của nam tử trung niên ở Lãnh gia hiển nhiên là tương đối cao, đồ vật trong không gian trữ vật chẳng những nhiều mà còn rất tốt, của lão giả lưng còng mặc dù ít hơn rất nhiều, nhưng so với tài sản của Ngu Thanh Thiển vẫn là phong phú hơn nhiều lần.
"Mấy thứ này nàng lấy hết đi." Phong Thần thấy ánh mắt Ngu Thanh Thiển sáng lên, nụ cười càng sâu hơn.
Ngu Thanh Thiển ngẩng đầu: "Chàng không cần sao?"
Nàng cầm lên mấy món linh khí cùng với mấy tài liệu cao cấp ngổn ngang: "Những thứ này hẳn là đều hữu dụng với chàng mà."
"Không cần, ta không hề thiếu những thứ này, nàng cầm toàn bộ đi, hữu dụng lưu lại, vô dụng đổi thành linh ngọc." Phong Thần cười lắc đầu.
Ngu Thanh Thiển cũng không cự tuyệt ý tốt của hắn nữa, ném đi hai món đồ có lưu lại ấn ký, để ngừa Lãnh gia theo dõi, những đồ khác thì đều thu vào: "Được rồi, vậy ta sẽ không khách khí nữa."