Dị năng hệ Mộc của nàng chính là do độc dược kích hoạt nên mới bắt đầu khởi động, mỗi lần chỉ cần hấp thu một lượng độc thật lớn thì dị năng luôn tăng cấp lên rất nhanh, chỉ có điều độc dược ở thời Mạt Thế không dễ kiếm chút nào.
Ngu Thanh Thiển quét mắt đến lỗ hổng vẫn còn đang bốc cháy nọ, chợt phát hiện loại lửa mà Lãnh Lăng Sương dùng có thể xúc tác độc tố ngưng tụ lại, xung quanh lỗ hổng đó là nơi độc tố nhiều và mạnh nhất.
Nàng bước đến gần lỗ hổng rồi ngồi xếp bằng, dị năng hệ Mộc vận chuyển trong cơ thể, nàng vươn tay ra chạm vào sương độc ở hai bên lỗ hổng rồi bắt đầu hấp thu độc tố ở lỗ hổng đó.
Từng dòng khí màu xanh sẫm lập tức dọc theo tay nàng mà chui vào trong cơ thể, tốc độ nhanh đáng kinh ngạc.
Những người khác thấy động tác này của Ngu Thanh Thiển thì đều ngẩn cả ra, họ không thể ngờ rằng cái mà nàng gọi là có cách lại chính là đến đó hấp thu độc tố vào cơ thể của chính mình như vậy.
Hỏa Ly Nhã chau mày lại, nhìn Phong Thần hỏi: “Giả tiên, Thanh Thiển nàng ấy sẽ không xảy ra chuyện đấy chứ, phá vỡ màn chắn sương độc bằng cách này cũng quá nguy hiểm rồi đấy.”
“Nàng ấy không sao.” Phong Thần bình thản đáp lời.
Độc trên người hắn còn nhiều hơn độc ở trên bức tường sương độc này nữa, thế nhưng sau khi hấp thu xong, Ngu Thanh Thiển cũng chẳng làm sao cả, sương độc ở chỗ này không làm khó được nàng.
Hơn nữa hắn biết Ngu Thanh Thiển sở hữu một thiên phú Linh Thực đặc thù, là loại chuyên cần hấp thu độc tố để luyện hóa thì mới có thể tăng cấp được, độc tố ở nơi này với người khác mà nói chính là một tai họa tránh còn không kịp, nhưng với nàng mà nói thì lại là mỹ thực trên thế gian.
Nghe Phong Thần nói vậy, nỗi lo trong lòng Hỏa Ly Nhã cũng giảm đi chút ít, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy Ngu Thanh Thiển làm vậy vẫn quá mức nguy hiểm.
Những người khác trong nhóm cũng không ngừng lo lắng, chẳng qua họ cũng không quá quen biết Ngu Thanh Thiển nên nếu Phong Thần đã nói không sao thì chắc hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu.
Chỉ có điều Ngu Thanh Thiển có thể phá được bức tường sương độc đó thật không đây? Từ tận đáy lòng bọn họ cũng không quá tin tưởng.
Trì Mặc Nhiễm cứ căng thẳng không ngớt, nghe Phong Thần nói vậy rồi nhưng vẫn mím chặt môi, hai tay siết chặt lại. Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy cách phá tường sương độc thế này, họ đều không hề cho rằng nàng thật sự có năng lực phá được bức tường độc đó.
Đặc biệt là Trì Hiên, ánh mắt của hắn vẫn chưa từng rời khỏi Ngu Thanh Thiển.
“Đại ca, sao tóc của ngươi biến thành màu bạc hết vậy?” Trì Mặc Hoan nhìn mái tóc bạc trắng của Trì Mặc Nhiễm, nhịn không được lo lắng hỏi.
Trì Mặc Nhiễm đáp: “Lúc trước bị hút vào trong gian mật thất nọ thì gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn, giờ thì đã không còn gì đáng ngại nữa rồi.”
Trì Mặc Hoan thở ra một hơi, ánh mắt lại dời đến trên người Ngu Thanh Thiển, hiếu kỳ đánh giá: “Đại ca, ngươi nói xem cô gái tên Ngu Thanh Thiển đó có thể phá được bức tường độc này thật không đây?”
Hắn cũng từng trông thấy sương độc hình thành nên vách ngăn trong mấy quyển sách cổ rồi, thế nhưng thông thường đều cần có Linh Thực Sư cấp Linh Soái thậm chí là cấp Linh Vương đã nghiên cứu chuyên sâu về độc tố thì mới có thể phá giải được.
Cô gái tên Ngu Thanh Thiển kia trông ra không chỉ còn trẻ mà tu vi cũng không cao, thế mà lại muốn phá giải bằng cách mạo hiểm thế này, xác suất thành công quả thật là khiến cho người ta chẳng nắm chắc được mấy phần hết, khả năng thất bại rất cao.
“Nàng nhất định có thể làm được.” Trì Mặc Nhiễm nói giọng âm vang đầy chắc chắn.
Nếu như không phá được bức tường sương độc này thì muội muội có thể sẽ gặp nguy hiểm, hắn vô cùng tin tưởng năng lực của Ngu Thanh Thiển.
Trì Mặc Hoan không ngờ rằng đại ca lại tín nhiệm và quan tâm đến Ngu Thanh Thiển đến thế, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đại ca, có phải ngươi quen biết Ngu Thanh Thiển không?”
“Lúc nãy bọn ta vô tình truyền tống đến cùng một gian mật thất, ta phát hiện mình và nàng rất có duyên với nhau, thế nên đã kết bạn với nàng.” Trì Mặc Nhiễm không thể nói cho người khác biết quan hệ giữa mình và Ngu Thanh Thiển được, cho dù có là Trì Mặc Hoan cũng không được.
Trì Mặc Hoan vẫn còn hoài nghi, thế nhưng lại không hỏi tiếp nữa, tuy quan hệ giữa hắn và đại ca khá tốt nhưng có một số giới hạn vẫn không thể phá vỡ được.
Chẳng bao lâu sau, mọi người liền trông thấy bức tường sương độc màu xanh sẫm phía trước dần nhạt đi, dù đã hấp thu nhiều độc tố đến thế nhưng cơ thể của Ngu Thanh Thiển lại như chẳng hề chịu chút ảnh hưởng nào cả