Đặc biệt trên tay của các đại gia tộc thế lực cao tầng đồng loạt nhiều hơn một phần tin tức của Ngu Thanh Thiển, thiên phú trị liệu của nàng dẫn tới không ít cường giả hệ trị liệu quan tâm, càng có một ít thế lực muốn lôi kéo thu phục.
Nhưng sau khi biết Ngu Thanh Thiển chính là thiên tài năm trước Thánh viện đặc cách trúng tuyển đó, nhiều người đều tắt đi một ít tâm tư.
Lại còn có người trực tiếp đi đến nhà trọ mời Ngu Thanh Thiển ra tay chữa bệnh, nhưng sau khi đi đến nhà trọ lại phát hiện ở đó đã không có ai.
Vào ngày thứ hai của đại hội đoạt bảo, Ngu Thanh Thiển mới sáng sớm đã cùng với đám người của Phong Thần rời khỏi nhà trọ đi đến Thánh viện, bởi vậy tránh được không ít quấy rầy.
Trong một mật địa của Trung Ương đại lục, có một vị nữ tử đang ngồi trên tảng đá lớn bên một thác nước thanh tịnh và đẹp đẽ, nhìn qua dáng vẻ giống như chỉ mới hơn hai mươi tuổi, dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, nhưng lại ăn mặc kiểu người đã lấy chồng.
Đột nhiên, trước tảng đá lớn xuất hiện một trận chấn động, một nửa gốc cây thực vật trong suốt xuất hiện, từ trong đó một bà lão đi ra.
Vị mỹ phụ nhân đang ngồi trên tảng đá lớn chậm rãi mở mắt, nhìn bà lão có chút hết ý.
Nàng từng dặn dò, không có chuyện quan trọng thì đừng tới cấm địa quấy rối.
"Phu nhân, lão nô có chuyện cần bẩm báo." Bà lão mặc dù là linh hoàng cường giả, nhưng lại hết sức tôn kính vị mỹ phụ nhân
Mỹ phụ nhân gật đầu: "Nói đi."
"Tiểu tiểu thư đã tới Trung Ương thành, lại được Thánh viện đặc cách tuyển chọn." Giọng bà lão khàn khàn, đáy mắt toát ra vài tinh quang, tựa như vui mừng lại tựa như phức tạp khôn kể.
Mỹ phụ nhân khẽ nhíu mày, một lát sau mới trầm ngâm nói: "Lúc nào được Thánh viện đặc cách trúng tuyển vậy?"
"Dạ là năm ngoái ạ." Bà suy nghĩ một chút lại nói thêm: "Trì gia và Lãnh gia cao tầng sở dĩ cũng không để ý đến, lão nô đã tra xét qua, trong này là nét bút của Nhiễm thiếu gia."
Ánh mắt mỹ phụ nhân nhìn về phía xa xa, dường như ưu tư lại vui mừng, mọt lúc sau thở dà: "Điều gì cần đến vẫn phải đến sao?"
"Vì sao tin tức của nàng lại truyền ra nhỉ?" Nàng dừng một chút hỏi.
Bà lão kể chuyện đã xảy ra ở đại hội đoạt báu vật ở trong Địa Cung, trong đó đoạn Lãnh Lăng Sương bị Ngu Thanh Thiển làm tức hộc máu cũng không bỏ xót.
"Tiểu tiểu thư có thiên phú trị liệu đặc biệt, sự việc đoạt báu vật vừa rồi tất nhiên sẽ khiến cho thế lực khắp nơi quan tâm." Bà lão nói.
Trong tay mỹ phụ nhân cầm một chuỗi tràng hạt, không ngừng kích động, hỏi lại: "Nàng đã đoạt thú noãn mà Lăng Sương muốn có ư?"
Bà lão ngẩn người, hẳn là không nghĩ tới sao chủ tử sao lại hỏi như vậy: "Đúng vậy, nhưng cũng là do tài nghệ Lăng Sương tiểu thư không bằng người thôi."
Trong lòng bà lão, luôn có một loại tình cảm không nói ra được giành cho Ngu Thanh Thiển, suy cho cùng dù có như thế nào thì Ngu Thanh Thiển vẫn là con gái của chủ tử, năm đó bà còn tự mình đỡ đẻ, nhưng đối với tiểu thư Lãnh Lăng Sương được gửi nhờ nuôi ở Trì gia thì từ trước đến giờ bà vốn không thích chút nào.
Mỹ phụ nhân nghe bà lão nói như vậy, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Ngươi nghĩ ta sẽ vì nàng đoạt đồ vật của Lăng Sương mà tức giận hoặc sẽ không vui sao?"
"Ôi! Có câu lão nô không biết là nên nói hay không, nhưng lại không nhịn được muốn nói." Lão ẩu thở dài: "Lăng Sương tiểu thư tâm tư bất thuần, nàng cùng phu nhân từ đầu tới cuối vẫn khác nhau bởi một dòng máu."
Hơn mười năm trôi qua, phu nhân chẳng bao giờ chủ động để cho người ta đi thăm dò tin tức của tiểu tiểu thư, như là quên đi vậy, lại coi Lãnh Lăng Sương được Trì gia tiếp nhận như con gái ruột mà nuôi dưỡng chăm sóc, điều này làm cho bà lão thực sự đoán không được tâm tư chủ tử như thế nào.
Trong con ngươi bình tĩnh của mỹ phụ nhân có một tia chấn động, tự giễu cười bản thân: "Cho dù ta thật sự tức giận hoặc không hờn giận, nàng sẽ quan tâm sao?"
"Sau này chuyện của nàng không cần bẩm báo với ta nữa." Mỹ phụ nhân dừng một chút nói: "Chuyện của Nhiễm Nhi cũng giống như vậy."
Bà lão thở dài, không biết sao phu nhân lại lạnh nhạt với con của mình như vậy, thực sự là không quan tâm hay là còn có nguyên nhân khác chưa nói ra nhỉ? Bà cũng không dám hỏi nhiều.
"Lão nô đã biết!"