Ở Học viện Hoàng gia họ có thể ký kết với một gốc Linh Thực mà không cần điều kiện gì cả, sau đó nếu vẫn muốn ký kết thêm thì cần phải đi làm nhiệm vụ hoặc là có cống hiến gì đó cho học viện thì mới có thể tiếp tục được ký kết với gốc Linh Thực thứ hai.
Linh Thực cao cấp của Học viện Hoàng gia vẫn luôn được rào lại để nuôi trồng, không ít Linh Thực đã mất đi linh tính cốt cách kiên cường lúc ban đầu, chỉ có số ít là rất khó bị thuần hóa, cũng giống như Ma Hoàng thảo mà Ngu Thanh Thiển đã ký kết vậy.
Thông thường rất khó có thể gặp được Linh Thực ở vùng dã ngoại, cho dù có là loại Linh Thực cấp thấp nhất cũng vô cùng ít ỏi. Đảo Thủy Vu thần bí như thế, nói không chừng sẽ có Linh Thực cấp cao xuất hiện, thế thì người ta làm sao có thể không động lòng cho được chứ.
“Thánh viện và Hoàng viện mới thăm dò năm năm mà thôi, đảo Thủy Vu thì lại thần bí như thế, còn có Linh Thực xuất hiện nữa, vậy cũng có nghĩa là độ nguy hiểm cũng càng cao, thế nên đến lúc đó tuyệt đối đừng có mất cảnh giác đấy.” Ngu Thanh Thiển thấy mọi người đều vô cùng hưng phấn cùng kích động liền cất tiếng nhắc nhở.
Đảo Thủy Vu nhìn từ xa liền cho nàng một cảm giác nguy hiểm bí ẩn tựa như có một lớp mạng che phủ ngay trước mắt vậy, thật ra kỳ ngộ càng lớn thì cũng có nghĩa là nguy hiểm càng nhiều. Nàng hoàn toàn không muốn sau khi đợt kiểm tra tổng hợp này kết thúc, đội của mình có người ngã xuống.
Lời của Ngu Thanh Thiển như một tiếng trống gõ cho những người còn đang không ngừng kích động lập tức tỉnh lại, không còn lạc lối trong cơn hoang tưởng được ký kết với Linh Thực cấp cao nữa.
“Thanh Thiển nói đúng đấy. Tuy đảo Thủy Vu đã được khai phá, thế nhưng trung tâm hòn đảo lại vô cùng thần bí và nguy hiểm, nghe nói còn có cả ma thú và yêu thực cấp Linh Hoàng thường lui tới nữa đấy.” Hỏa Ly Nhã bổ sung thêm: “Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà lần này Thánh viện và Hoàng viện lại quyết định tổ chức kiểm tra tổng hợp ở nơi này nữa.”
Lời của Hỏa Ly Nhã với mọi người mà nói chẳng khác nào một gáo nước lạnh cả. Nếu thật sự có ma thú và yêu thực cấp Linh Hoàng thường xuyên lui tới thì bọn họ chẳng có được chút cơ hội nào để chạy thoát thân cả, suy cho cùng thì thực lực hai bên cũng chênh lệch quá lớn.
“Nếu Thánh viện và Hoàng viện đã chọn đảo Thủy Vu làm nơi tổ chức kiểm tra tổng hợp thì nhất định là có lý do cả, bằng không nếu khiến cho số lượng học viên ngã xuống quá nhiều, các Học viện Hoàng gia cũng sẽ không thể nào đồng ý được đâu.” Ngu Thanh Thiển cất lời.
“Đúng, trước hết chúng ta không cần lo bò trắng răng làm gì, quan trọng nhất vẫn là phải sống sót.” Mộ Dung Thanh tán thành nói.
“Ừ, không chỉ phải sống sót, mà còn phải giành được hạng đầu nữa, đó chính là cơ hội để được lọt vào mắt các cấp cao của Thánh viện đấy.” Ngu Thanh Thiển nói đầy tự tin và bá đạo: “Giả sử thật sự gặp được Linh Thực hay là báu vật thì trừ khi là lâm vào tình huống chết chắc, nếu không thì chúng ta đều có thể đi giành về tay được hết.”
“Đúng, lần này chính là thời khắc cho chúng ta tỏa sáng đấy.” Cung Hạo ma sát hai tay nói.
Cả nhóm lại sôi trào ý chí chiến đấu lần nữa. Từ lúc bước chân vào Học viện Hoàng gia, ngoài việc tăng tiến thực lực ra, bọn họ còn theo đuổi một mục tiêu nữa đó là rồi sẽ có một ngày họ được đặt chân vào nơi nhân tài như lá mùa thu là Thánh viện hoặc Hoàng viện để tu hành.
Thuyền lớn rơi vào trong nước, mặt hồ dập dờn những đợt sóng lăn tăn, thuyền lớn được đẩy thuận theo dòng nước hướng về phía hòn đảo nọ, tốc độ rất nhanh.
Khoảng chừng hai canh giờ sau, thuyền lớn rốt cuộc cũng cập bờ, lúc này bên bờ đã tụ tập không ít người, đều là học viên của các học viện lớn khác.
“Lão Thư, các ngươi rốt cuộc cũng đến rồi!” Một ông lão phúc hậu tươi cười đầy chất phác vẫy tay với Thư Giang.
Thư Giang trông thấy ông lão phúc hậu nọ, trên mặt cũng hiện lên nụ cười: “Chu lão đầu, các ngươi đến sớm thật đấy!”
Thư Giang dẫn đầu nhảy khỏi thuyền và đến chào hỏi mấy vị cường giả quen mặt, mấy vị trưởng khoa và thầy hướng dẫn khác thì điều động cho các học viên xuống thuyền.
Khi tất cả mọi người đều đã lên bờ, chiếc thuyền to lớn nọ liền lập tức thu nhỏ lại cỡ một nắm tay và được Thư Giang thu lại.
Ngu Thanh Thiển vừa bước lên bờ liền cảm thấy có một ánh mắt như có như không quét về phía mình, nàng ngẩng đầu lên tìm kiếm mới phát hiện hóa ra người đó chính là Lãnh Lăng Sương.