Vốn là phải dựa vào dị năng Mộc hệ để tự động chữa trị những thiếu hụt của thân thể, cũng bởi vì huyết tinh vốn bị lấy mất nay được trả trở về mà đã khôi phục hoàn toàn, tố chất thân thể của nàng đã tăng cao hơn một bậc.
Nhờ dị năng Mộc hệ của Ngu Thanh Thiển chữa trị, những tổn thương trong cơ thể của Trì Mặc Nhiễm cũng dần dần lành lại, sắc mặt trắng bệch chậm rãi khôi phục bình thường.
Bản thân Trì Mặc Nhiễm vốn đã có thực lực rất mạnh, sau khi được Ngu Thanh Thiển trị liệu hắn khôi phục ý thức rất nhanh, vừa mở mắt ra hắn đã đối mặt với đôi mắt đen nhánh đầy phức tạp và khó hiểu của Ngu Thanh Thiển.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Trong giọng nói của Ngu Thanh Thiển đã không còn ý lạnh như lúc đầu.
Trì Mặc Nhiễm ngồi thẳng người, khẽ cười: "Không còn vấn đề gì, không nghĩ tới thuật trị liệu của ngươi lại cao minh như vậy."
Hắn vốn đã dự liệu sẵn là sau khi trở về phải tu dưỡng mấy năm mới có thể khôi phục, không nghĩ tới sau khi tỉnh lại tổn thương trong cơ thể lại đã khôi phục.
Được như thế là vì Ngu Thanh Thiển đã giúp hắn trị liệu.
Anh mắt Ngu Thanh Thiển rất phức tạp, không nhịn được mà cất tiếng hỏi: "Tại sao? Nếu không có tinh huyết, ta lại không có biện pháp chữa trị tổn thương trong cơ thể của ngươi, ngươi biết sẽ có hậu quả như thế nào không? Sau khi thân thể của ngươi lưu lại di chứng, tu vi của ngươi sẽ không cách nào tăng tiến cao hơn."
Trì Mặc Nhiễm thấp giọng cười, đưa tay xoa đầu Ngu Thanh Thiển, sự lạnh lùng trong đôi mắt bị vẻ ôn hòa thay thế: "Bởi vì ngươi là muội muội của ta!"
Cái mạng này của hắn phải nhờ đến tinh huyết của muội muội mới có thể sống sót, ngay từ lúc đầu hắn đã không muốn độc chiếm tinh huyết của Ngu Thanh Thiển, vì vậy hắn mới tu luyện một bộ công pháp có thể đẩy tinh huyết trong cơ thể ra.
Vừa lúc công pháp thành công, biết được Ngu Thanh Thiển cùng đoàn người Phong Thần tới thành Thanh Khâu làm nhiệm vụ, hắn mới chủ động tiếp nhận nhiệm vụ thăm dò cổ mộ của gia tộc, mục đích thực sự chính là muốn trả lại tinh huyết cho Ngu Thanh Thiển.
Hắn cũng biết một khi đẩy tinh huyết ra, thì sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với cơ thể, nhẹ thì tu dưỡng mấy năm mới có thể dần khôi phục, nặng thì sau khi để lại di chứng tu vi sẽ không cách nào tiến bộ đột phá đến Linh Hoàng, nhưng mà hắn không hề hối hận.
Ngu Thanh Thiển không đẩy tay Trì Mặc Nhiễm ra, người nàng cứng đờ, sự cảm động cùng thân thiết rất khó tả đang quanh quẩn trong lòng nàng.
"Ngươi thật khờ!" Ánh mắt Ngu Thanh Thiển đặt lên mái tóc trắng xóa của Trì Mặc Nhiễm, ngay sau đó nàng khẽ cười một tiếng: "Thật ra mái tóc trắng này rất phù hợp với khí chất lạnh lùng của ngươi."
Nàng biết nếu Trì Mặc Nhiễm quyết định làm như vậy thì sẽ không cần mình báo đáp hay đồng tình, đây là một nam nhân có nội tâm rất mạnh mẽ, thế nên nàng sẽ tôn trọng hắn.
Dù cho phải dùng tu vi và tiền đồ tương lai của mình để đánh cược, hắn cũng tình nguyện làm chuyện này để đền bù cho nàng, người ca ca này thật đúng là ngốc, nhưng mà ngốc đến mức đáng yêu, khiến cho người ta phải đau lòng.
Cái khí tràng người lạ chớ tới gần cuả Trì Mặc Nhiễm ở trước mặt Ngu Thanh Thiển đã sớm biến mất, khóe môi hắn hàm chứa nụ cười: "Vậy sao? So với tóc đen, thật ra thì ta cũng thích tóc trắng hơn."
Kể từ sau khi mẫu thân mang tinh huyết về cứu sống hắn, là hắn đã biết chính mình có một người muội muội, một người muội muội bị mẫu thân tàn nhẫn hy sinh.
Nhìn Trì Mặc Hoan từng chút lớn lên, hắn cũng sẽ thường xuyên tưởng tượng ra dáng vẻ từ nhỏ đến lớn của Ngu Thanh Thiển, sau khi đã thành lập được thế lực của mình, hắn liền bắt đầu âm thầm chú ý đến tin tức của Ngu Thanh Thiển.
Biết nàng cũng dần khỏe mạnh lớn lên, những nỗi áy náy trong lòng hắn mới dần ổn định lại.
Từ đó trở đi, hắn không ngừng tự nói với bản thân rằng mình phải mạnh lên, tương lai nhất định phải trả lại tinh huyết cho muội muội, cũng dùng cả cuộc đời mình để bảo vệ nàng.