Tuy rằng Ngu Thanh Thiển được Thánh viện đặc cách tuyển chọn, nhưng chưa đủ tuổi bước vào Thánh viện tu hành, còn cần ở lại Hoàng gia Học viện đến mười sáu tuổi.
Hai tỷ muội Hắc Bạch trưởng khoa và Chiêm Uyển Nguyệt biết Ngu Thanh Thiển đứng đầu thực văn và dược tễ, vừa vui mừng vừa tiếc, thiên tài như thế chỉ còn ở lại Hoàng gia Học viện một năm nữa thôi.
Bạch y trưởng khoa bớt vui sướng hơn, thường xuyên mắng chửi Cố trưởng lão trong miệng, cái lão bất tử kia đoạt đi Phong Thần, giờ ngay cả Ngu Thanh Thiển cũng cướp đi, chả ra cái đồ gì hết.
Hắn quyết định phải treo một biển hiệu ở cửa Hoàng gia Học viện "trưởng lãoThánh viện không được đi vào", nhưng lại bị Thư Giang ngăn trở.
Sau khi Ngu Thanh Thiển trở lại Hoàng gia Học viện bắt đầu tiềm tu, đa số thời gian đều dùng để tìm hiểu quyển sách xưa cũ màu đen kia và nâng cấp tu vi.
Tuy rằng thời gian bỏ ra không nhiều nhưng thực văn và dược tễ được Cổ Diễm chỉ đạo đột nhiên tăng mạnh.
Đừng nói, sư phụ Cổ Diễm này tuy rằng thích khoe khoang, nhưng lại rất giỏi dạy đồ đệ, không chỉ dạy Ngu Thanh Thiển trong thực văn và dược tễ mà ngay cả tu vi cũng chỉ điểm cho nàng rất nhiều.
Đồng thời, Ngu Thanh Thiển cũng cùng đội ngũ của mình nhận rất nhiều nhiệm vụ khó tôi luyện tại Hoàng gia Học viện, khoảng thời gian này bọn họ tạm thời không ở chung nhiều.
Trừ Hỏa Li Nhã ra, những người khác cũng được Thánh viện và Hoàng viện coi trọng, nhưng bọn hắn lại không đạt được tư cách đặc cách trúng tuyển, chỉ có thể chờ đến lúc mười tám tuổi lúc mới có thể đi tu hành.
Trong khi làm nhiệm vụ, thực lực tu vi của Ngu Thanh Thiển không ngừng tăng lên, sắp đến một năm liền thành công tấn cấp đến Linh Soái tu vi.
Trong thời gian đó, Ngu Thanh Thiển đi thăm đường ca đường tỷ của mình, ở Hoàng gia Học viện ba năm, bọn họ cũng thường xuyên liên hệ, tình cảm khá tốt.
Chỉ là thiên phú hai người thua kém rất nhiều, khả năng được Thánh viện và Hoàng viện nhận vào quá thấp, chỉ có thể rút lui mà chọn học viện khác tại Trung Ương đại lục.
Thoáng cái đã qua một năm, Ngu Thanh Thiển sau khi chào từ biệt bạn bè và thầy giáo liền rời Hoàng gia Học viện.
Ngu Thanh Thiển không đến Trung Ương đại lục ngay mà trở về Đại Diễm quốc, nhưng cha mỹ nhân đi ra ngoài rèn luyện vẫn chưa trở về, nàng ở lại hoàng cung mấy ngày rồi đi.
Đại Diễm quốc cũng không có không gian Linh Thực Sư cấp Linh Hoàng tu vi, không cách nào tiến hành truyền đạt khoảng cách dài như vậy, Ngu Thanh Thiển chỉ có thể cưỡi Xích Diễm lên đường.
Sau hơn hai tháng, Ngu Thanh Thiển tới Trung Ương đại lục, liền đến nơi phồn hoa nhất Trung Ương thành.
Trung Ương thành tiếp giáp tam đại đế quốc, là nơi phồn hoa nhất của Trung Ương đại lục, cũng là nơi xây dựng học phủ của Hoàng viện và Thánh viện.
Vừa đến cổng thành, Ngu Thanh Thiển liền thấy một thân ảnh bạch y như họa đứng trên tường thành.
Thân ảnh trắng giống như đang nhìn xuống đúng lúc ánh mắt Ngu Thanh Thiển nhìn lên.
Ngu Thanh Thiển dắt Xích Diễm vào thành, bóng trắng cũng biến mất ở đầu tường thành, lập tức hiện ra trước nàng.
"Bệnh mĩ nhân, chàng cố ý chờ ta sao?" Ngu Thanh Thiển nồng nặc ý cười, giọng điệu bình tĩnh.
Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Phong Thần cũng nhuộm ý cười, tiến lên một bước, chủ động nắm tay Ngu Thanh Thiển đi: "Ừ, cố ý ở đây chờ nàng."
Ngu Thanh Thiển nghiêng đầu nhìn về phía hắn, cười hỏi: "Chờ bao lâu rồi?"
"Nửa tháng."
Phong Thần nắm tay Ngu Thanh Thiển đi về phía trước, vẻ mặt sắc sảo mang theo sự ôn nhuận dịu dàng ít có, chi lan ngọc thụ, giống như là mĩ nam như ngọc bước ra từ trong tranh.
Mà một màn như ngọc nam tử kéo tuyệt sắc thiếu nữ dạo bước trên phố đã rơi vào trong mắt không ít những người có lòng.