Mục lục
Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ đều biết năng lực của Phong Thần, che chắn được một phần ba lượng mưa cho Ngu Thanh Thiển là một chuyện rất bình thường, thế nhưng vì sao cây cối bảy màu trong rừng mưa lại liên kết với nhau cùng giúp đỡ Ngu Thanh Thiển vậy?

Đây là chuyện ngoài ý muốn mà họ không thể ngờ tới được, khiến cho họ khiếp sợ không thôi.

Trì Mặc Nhiễm thấy Ngu Thanh Thiển nhờ vào sự phối hợp của Phong Thần và cây cối bảy màu mà thuận lợi nhảy đến gần chỗ của Thất Thải Thần Mộc, trái tim đang muốn thót ra ngoài của hắn bình ổn lại hẳn. 

Đương nhiên Lãnh Lăng Sương cũng phát hiện ra Ngu Thanh Thiển đã đến sau lưng mình, cảm giác bất an trong lòng nọ lại bắt đầu lan ra.

“Ngu tiểu thư cũng muốn có được gốc Thất Thải Thần Mộc này à?” Lãnh Lăng Sương xoay người nhìn Ngu Thanh Thiển cười nhạt nói: “Đợi ta hủy rễ của Thất Thải Thần Mộc xong là có thể chặt gãy được nó rồi, đến lúc đó ta có thể chia cho ngươi một phần.”

Thất Thải Thần Mộc rất quý giá, chính nàng cũng không thể lấy hết toàn bộ được, chia cho Ngu Thanh Thiển một phần cũng chỉ khiến cho trưởng bối trong Trì gia phản cảm với Ngu Thanh Thiển mà thôi, đây chính là mục đích của nàng. 

Càng quan trọng hơn nữa là Ngu Thanh Thiển đã đến sau lưng nàng, lại có Phong Thần giúp sức, nàng phải để lại ấn tượng tốt cho Phong Thần nên đương nhiên sẽ không keo kiệt chút ít Thất Thải Thần Mộc mà làm gì.

Ngu Thanh Thiển nhìn Lãnh Lăng Sương, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Ngươi làm vậy hơi quá đáng rồi đấy. Vì có được Thất Thải Thần Mộc mà ra tay thiêu hủy linh hồn cây của nó, khiến nó không thể luân hồi, ngươi đã hỏi tới cảm giác của những Linh Thực đã ký kết khế ước với ngươi trong không gian Linh Thực chưa?”

Kế đó Ngu Thanh Thiển không nhiều lời nữa, tâm thần nhanh chóng giao tiếp với Thất Thải Thần Mộc, phát hiện linh hồn cây đã vô cùng ủ rũ, thậm chí có nguy cơ bị chôn vùi, nàng lập tức bật người bay lên Thất Thải Thần Mộc. 

Ngu Thanh Thiển có năng lực điều khiển và giao tiếp với thực vât, nàng có lực tương tác với thực vật mạnh hơn bất kỳ một Linh Thực Sư nào, Thất Thải Thần Mộc cảm nhận được thiện ý của nàng liền lập tức hợp cành lá lại che chắn nước mưa cho nàng.

Ngu Thanh Thiển cúi đầu nhìn những đốm lửa đang lan rộng ra, mỗi tay nắm một cụm sáng xanh biếc phóng về phía cành cây của Thất Thải Thần Mộc, từng chút một ngấm vào.

Cơn đau vốn như thiêu như đốt của Thất Thải Thần Mộc nháy mắt liền giảm đi hẳn, từng dòng chảy sức sống thấm vào, cảm giác mát lạnh khiến nó cảm thấy vô cùng thoải mái. 

Linh hồn cây vốn đã dần suy yếu, không còn chống đỡ được bao lâu cũng lại phơi phới sức sống lần nữa, đồng thời còn từng chút một mà dập tắt những đốm lửa đang lan ra.

Ánh mắt Ngu Thanh Thiển trở nên lạnh lẽo, một luồng ý nghĩ công kích hệ Mộc bao lấy những đốm lửa nọ, từng dòng khí xanh đánh tới.

Sau thời gian một chén trà, ngọn lửa nọ bỗng nhiên tắt lụi, im hơi lặng tiếng. Linh hồn cây rốt cuộc cũng được giải thoát hoàn toàn, nó vui mừng reo lên. 

Lãnh Lăng Sương vừa thấy ngọn lửa của mình bị Ngu Thanh Thiển giở thủ đoạn dập tắt, trong lòng vừa kinh ngạc vừa kiêng dè không thôi.

Đây chính là ngọn lửa được nàng tìm thấy trong động phủ của một vị cường giả thời thượng cổ, tuy đã trải sự bào mòn của thời gian mà yếu đi rất nhiều, thế nhưng một khi dính phải nó cũng chỉ có đường bỏ mạng.

Không ngờ Ngu Thanh Thiển không chỉ dập tắt được ngọn lửa đó mà lại còn có thể cứu sống được linh hồn cây đang hấp hối nọ và khiến nó lại dồi dào sức sống như trước. 

Năng lực đặc thù thế này không khỏi quá mạnh rồi.

“Ngu tiểu thư, ngươi làm vậy là có ý gì đây? Ngươi dập tắt lửa của ta là đang muốn độc chiếm Thất Thải Thần Mộc sao?” Hiện tại Lãnh Lăng Sương đã liệt Ngu Thanh Thiển vào danh sách kình địch.

Tuy tu vi của Ngu Thanh Thiển không cao, nhưng đủ loại thiên phú thủ đoạn nàng đã biểu hiện lại quá mạnh, điều đó cũng có nghĩa là không gian phát triển trong tương lai vô cùng rộng lớn. 

Ngu Thanh Thiển cười lạnh một tiếng, nói một cách cực kỳ bá đạo: “Ngươi cho rằng ai ai cũng có suy nghĩ giống như ngươi ư? Ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi tiếp tục làm hại linh hồn cây của Thất Thải Thần Mộc nữa, muốn đánh thì đánh đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK