Lúc mười một người phía sau lần lượt bước tới bên cạnh, khóe môi nàng bất giác cong lên.
“Thanh Thiển, bớt giận đi, những người đó đều có tâm tư không đơn thuần.” Tạ Thư bước đến bên Ngu Thanh Thiển nói nhỏ: “Ta từng thấy Tang Tuyên và Tần Phượng Nghi có quan hệ rất tốt. Nàng ta đang âm thầm chia rẽ mối quan hệ giữa ngươi và những thành viên nhóm bảy, chắc là vì Tần Phượng Nghi.”
Tạ Thư có thể nhìn ra, vừa nãy mục đích chủ yếu của Tang Tuyên là muốn loại trừ Ngu Thanh Thiển ra khỏi đội ngũ, thực sự là đáng chết.
Ánh mắt Ngu Thanh Thiển ấm áp, nàng cười khinh nói: “Người đó ta thật sự không xem ra gì, chỉ là nhân vật tôm tép thôi. Ta chỉ là sợ mình không nhịn được đánh chết nàng ta, rồi bị học viện khai trừ thôi.”
Học viện có văn bản quy định rõ ràng không cho phép học viên đánh nhau. Nếu như xuất hiện thương vong, đến lúc đó nhất định sẽ bị khai trừ.
Ở kiếp trước, nàng cơ bản nói một là một, ghét nhất là những người bụng dạ xấu xa cản đường. Thông thường sẽ xử lý bằng cách đuổi bọn họ ra khỏi vùng đất bảo hộ, cho đi ra bên ngoài tự sinh tự diệt.
Nếu gặp phải loại người chia rẽ, muốn âm thầm đá nàng ra khỏi nhóm như Tang Tuyên, thì nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ. Bẻ gãy cổ đối phương là còn nhẹ. Nàng sẽ đem nàng ta vứt vào rừng động thực vật biến dị, để bọn chúng xé xác nàng ta ra.
Đổi một góc độ khác, nếu như tư chất trị liệu của nàng bình thường, thực lực chiến đấu yếu ớt, trong trường hợp này thật sự bị Tang Tuyên chia rẽ khiến các thành viên bài trừ, trục xuất nàng ra khỏi đội ngũ, để nàng đơn độc trong khu rừng núi nguy hiểm này, vậy thì thứ chờ đợi nàng phía trước không phải trọng thương thì cũng là tử vong hoặc bị đào thải.
Đối phó với người như vậy, căn bản không cần phải nhân từ nương tay, bởi vì bọn họ sẽ không bao giờ hiểu được cảm kích, chỉ khiến trong lòng thêm uất ức, không biết lúc nào sẽ phản bội đâm sau lưng mình.
Nàng thích thế giới này, yên bình, nhưng nó cũng có nhiều chỗ ràng buộc nàng.
Tạ Thư ghé tai Ngu Thanh Thiển, nói cực nhỏ: “Thanh Thiển, thực ra chúng ta có thể tính kế nàng ta. Chết đơn giản quá, thì không có ý nghĩa gì.”
Đối với nữ nhân bụng dạ đen tối như nàng ta, thì nên để cho nàng ta sống không bằng chết mới thú vị.
Ngu Thanh Thiển không ngờ Tạ Thư lại nói như vậy. Nàng xoa cằm, ngẩng đầu cười thầm cùng với Tạ Thư: “Ngươi nói đúng. Nàng ta nếu như giở trò nữa, chúng ta sẽ biến dãy núi Kinh Cốc trở thành lần huấn luyện cuối cùng của nàng ta.”
Không giết chết đối phương, nhưng làm cho đối phương tàn phế, như vậy còn thoải mái hơn nhiều.
Động vật cùng loài sẽ tụ tập thành bầy, người cùng chí hướng sẽ tụ tập thành nhóm. Ngu Thanh Thiển không phải là người hiền lành, ba người bạn cùng ký túc xá có quan hệ tốt với nàng, kỳ thực cũng không phải là người hiền lành, bao gồm Hạ Oanh cởi mở tỏa sáng kia, đối phó với kẻ địch, không có ai là từ bi nương tay.
“Cảm xúc của ngươi gần đây thay đổi hơi nhiều đó.” Tạ Thư cảm thán.
Nàng vẫn luôn biết tính cách Ngu Thanh Thiển vốn không có dịu dàng giống như bề ngoài, thậm chí là hơi ngang tàng và mạnh mẽ. Điều này có thể nói, Ngu Thanh Thiển là đang cố ý thể hiện ra mặt khác của nàng với mọi người, có thể chấp nhận thì tiếp tục làm bạn tốt của nhau, mọi người đều hiểu rõ trong lòng việc này.
Nàng và Cơ Linh Song, Hạ Oanh đều âm thầm lựa chọn chấp nhận, thực ra bọn họ đều rất thích giao thiệp sâu hơn với một Ngu Thanh Thiển như vậy.
Ở cùng với nàng, không những sẽ cảm thấy ung dung tự tại, mà còn không cần phải lo lắng nàng ta đâm sau lưng, bởi vì nàng vô cùng khinh thường những người làm như vậy.
Ngu Thanh Thiển hơi đơ ra, cười thất vọng nói: “Ngươi nói đúng, cảm xúc gần đây của ta có hơi mất kiểm soát.”
Lúc sinh ra, bị người đàn bà kia lấy đi mấy tinh huyết quan trọng trong người, đều này đã gây ra một sự sai lệch nhỏ trong linh hồn và cơ thể bị tổn thương của nàng. Các yếu tố bạo lực khát máu điên cuồng không khống chế được, đã xâm nhập sâu vào trong xương trong máu của nàng.
Cho dù hơn mười năm nay nàng vẫn luôn áp chế. Nhưng chung quy vẫn là một mối nguy hiểm tiềm tàng.
Đây là lý do vì sao nàng vô cùng hận người đàn bà độc ác kia.