Phong Thần mang Ngu Thanh Thiển đi dạo cửa hàng của mấy nhà có thực lực hùng hậu nhất, Ngu Thanh Thiển nhìn các vật phẩm đắt tiền mà hoa cả mắt, không nén được xúc động. Quả nhiên là thủ đô có khác.
"Nha đầu thối, ngươi đừng ham mê dạo phố nữa, nhanh chóng làm chút linh ngọc để duy trì sự vận chuyển của tiểu tháp đi. Như vậy mấy bụi yêu thực ngươi thu lúc trước mới có thể sinh trưởng tốt hơn, từ đó ngươi mới có thể ký khế ước thu nhận thêm càng nhiều yêu thực." Giọng nói của Cổ Diễm vang lên trong đầu Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển quả thực không biết làm sao: "Được rồi, ta sẽ đi đổi bán dược tễ và thực văn phù tinh luyện được trong một năm qua, xem có thể đổi thành linh ngọc hay không."
Một năm trước ở Thủy Vu đảo, Ngu Thanh Thiển thành công luyện hóa được tầng thứ nhất tiểu tháp của quyển điển tịch màu đen kia. Sau đó nàng lại học được một pháp môn thần thông có thể ký khế ước yêu thực không hạn chế số lượng, nhưng cái này cũng là có điều kiện.
Chỉ khi không gian tiểu tháp đơn độc xuất hiện, mới có thể chứa đựng yêu thực đã ký khế ước sinh tồn, giống như một không gian Linh Thực vậy, nhưng nó có thể tự mình bồi dưỡng yêu thực, đương nhiên trước đó phải bồi dưỡng không gian tiểu tháp trước.
Mà thứ có thể bồi dưỡng không gian tiểu tháp chính là linh ngọc, một loại tiền mà các Linh Thực Sư có tu vi Linh Vương trở lên dùng để trao đổi, cũng có thể dùng tu luyện.
"Một cái pháp môn thần thông nghịch thiên như vậy, ngươi ngàn vạn lần không nên chậm trễ." Cổ Diễm thở dài nói: "Nếu cái này để cho những người khác phát hiện, cho dù là cường giả cũng sẽ tranh nhau tới bể đầu chảy máu."
Nửa năm trước, Ngu Thanh Thiển và người của tiểu đội cùng đi ra ngoài làm nhiệm vụ, âm thầm lặng lẽ ký khế ước với mấy bụi yêu thực tu vi Linh Tướng mới khiến hắn kinh ngạc giật mình, lúc đó mới biết vì sao tiểu tháp này lại thần kỳ lợi hại như vậy.
Sau khi nghe Ngu Thanh Thiển nói tiểu tháp cần bồi dưỡng, Cổ Diễm mới cảm thấy vậy mới là bình thường, nếu không thì chuyện này quá nghịch thiên rồi.
Chuyện Linh Thực Sư có thể ký khế ước yêu thực tác chiến, mặc dù trước kia Cổ Diễm có nghe qua, nhưng có rất ít Linh Thực Sư có thể làm được, mà hắn còn chưa từng nghe nói có thể không hạn chế số lượng để ký khế ước, làm như vậy tinh thần lực còn không nổ tung sao.
Mà cái thần thông tiểu tháp này lại không hề cân nhắc tới vấn đề tinh thần lực, chỉ cần nắm giữ và thấu hiểu thông suốt pháp môn, là có thể ký khế ước với một đám yêu thực, nghe qua thực giống chuyện hoang đường.
"Ừ, trong lòng ta hiểu rõ." Thời điểm Ngu Thanh Thiển mới lĩnh ngộ thấu pháp môn kia thật ra cũng cực kinh hãi, nàng cũng sâu sắc phát hiện đây tuyệt đối có thể dùng như một lá bài tẩy của mình.
Thật ra thì sư phụ có một chuyện không biết, nếu không phải mình có dị năng hệ Mộc đặc thù, căn bản là không cách nào mở được điển tịch màu đen kia. Vì thế, cho dù những Linh Thực Sư khác có lấy được tiểu tháp, đoán chừng cũng không cách nào mở được điển tịch để lĩnh ngộ.
"Bệnh mỹ nhân, ngươi có biết cửa hàng nhà nào thu mua dược tễ và thực văn phù không?" Ngu Thanh Thiển dừng một chút nói: "Có thể dùng linh ngọc để đổi mấy thứ đó."
Phong Thần hơi có chút kinh ngạc, nhưng không hề truy hỏi vì sao Ngu Thanh Thiển đột nhiên cần linh ngọc: "Thương minh lớn nhất thành trung ương thành lập Trân Bảo Các có thể dùng linh ngọc trao đổi, nhưng lại phải cần tới giá trị nhất định mới đổi được."
"Nếu ngươi muốn dùng linh ngọc, chỗ ta còn có một ít." Hắn suy nghĩ một chút bổ sung nói.
Ngu Thanh Thiển không có ý giấu giếm Phong Thần, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Ta lấy được một tiểu tháp có thể ký khế ước với yêu thực, nhưng cần linh ngọc bồi dưỡng mới có thể ký khế ước số lượng lớn, mà số lượng linh ngọc theo dự tính sẽ cần rất nhiều. Cho dù ngươi có linh ngọc cũng giống như muối bỏ biển, cho nên ta muốn đi theo hướng trao đổi này."
Nàng đã âm thầm thỏa thuận với sư phụ thối, hắn đã đồng ý có thể tiết lộ chuyện tiểu tháp, nhưng tạm thời không thể nói cho Phong Thần biết sự tồn tại của hắn.
Phong Thần thấy Ngu Thanh Thiển nói cho mình nghe bí mật quan trọng như vậy, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời, tóm lại cả người đều vui sướng tới ấm lòng.