Nam tử tuấn nhã và thiếu nữ dịu dàng kia vốn đang bận xem bệnh cho thiếu chủ nên chưa thấy được diện mạo của Ngu Thanh Thiển, cũng đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đặc biệt là nữ tử dịu dàng kia, vẻ mặt nàng ta có gì đó rất kỳ quái, mặc dù chỉ xuất hiện thoáng qua, nhưng vẫn bị Ngu Thanh Thiển bắt được.
Lúc này tâm trạng thành chủ thành Thanh Khâu đã tuyệt vọng, bản thân như đã rơi xuống đáy cốc, thấy Ngu Thanh Thiển muốn thử một lần, hắn không hề đáp lời, mà thậm chí sắc mặt còn lộ ra mấy phần giận dữ và khinh thường.
Hắn căn bản không tin tưởng nữ tử còn trẻ như vậy, có thể hiểu được loại độc tố mà Trị Liệu Sư cấp đại sư cũng không thể giải được, hiện tại lên tiếng sợ là cũng chỉ bày trò.
Hắn không chịu được việc người khác lấy tính mạng của nhi tử bảo bối của mình ra để đùa giỡn, nếu không phải Ngu Thanh Thiển là người Phong Thần đưa đến, hắn đã sớm làm cho người đuổi nàng ta ra ngoài rồi.
Phong Thần mở miệng nói: "Có những Trị Liệu Sư tuy cấp bậc không cao nhưng lại có thiên phú rất cao, sao Lục thành chủ không thử một lần?"
Nữ tử dịu dàng kia chuyển dời ánh mắt đến trên người Phong Thần, trong khoảnh khắc nàng hơi khựng lại, hiển nhiên là không nghĩ tới rằng mình có thể gặp được Phong Thần ở chỗ này, lập tức bắt đầu tính toán trong lòng.
"Vị công tử này, độc tố trong cơ thể thiếu chủ đã công tâm, dù là Trị Liệu Sư cấp đại sư đến cũng có khả năng là đều bó tay không làm gì được." Biểu cảm trên khuôn mặt nữ tử dịu dàng vẫn bình thường như cũ, nhưng ý tứ nhắc nhở lại rất rõ ràng.
Thậm chí nàng cũng không thèm nhìn Ngu Thanh Thiển, hiển nhiên căn bản không tin tưởng Ngu Thanh Thiển có thể giải độc, chỉ cảm thấy quá nực cười, nếu không phải Phong Thần ở chỗ này, nàng cũng nhịn không được mà muốn quát lớn mấy câu.
Màu mắt lạnh lẽo của Phong Thần trầm xuống, ác liệt liếc nhìn nữ tử dịu dàng một cái rồi cũng không để ý đến nàng, ngược lại càng khí thế lạnh lùng nói với thành chủ thành Thanh Khâu: "Lục thành chủ, hiện tại hơi thở thiếu chủ đã yếu, nếu là ngươi không ra được quyết định, vậy chúng ta lập tức cáo từ."
Thấy thành chủ thành Thanh Khâu vẫn là bày ra vẻ mặt không tin, hắn dứt lời liền muốn kéo Ngu Thanh Thiển rời đi, Thiển Thiển của hắn không thể bị bất luận kẻ nào xem thường.
Ánh mắt nữ tử dịu dàng kia rơi vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Phong Thần và Ngu Thanh Thiển, đáy mắt ánh ra vẻ không thể tin và sự ngờ vực.
Nàng chưa từng nghe nói nam nhân tương lai sẽ danh chấn lục địa trung tâm này có hồng nhan tri kỷ, tại sao bây giờ lại nắm tay một nữ tử có ngoại hình tương tự như đại biểu ca vậy?
Trong lòng nàng sinh ra loại phiền não và bất an khó hiểu, giống như là mọi chuyện bắt đầu muốn thoát khỏi lòng bàn tay của nàng. Đặc biệt là người nam nhân nàng vốn định chuẩn bị đến gần dụ dỗ lại bảo vệ nữ nhân khác ở trước mặt mình, cảm giác này thực sự phức tạp khiến nàng không thể nói thành lời.
Mặc dù Ngu Thanh Thiển có nhu cầu đối với chất độc nằm trong cơ thể vị thiếu chủ kia, nhưng mà nàng cũng không thích ép buộc ai phải chữa bệnh, ngược lại rất thưởng thức sự quyết đoán của bệnh mỹ nhân lúc này.
Chỉ là nàng có vài phần lưu ý đối với vẻ mặt kỳ quái của nữ tử dịu dàng kia, thậm chí nàng còn cảm giác được rằng đối phương đột nhiên xuất hiện một loại địch ý ẩn sâu đối với mình, đây chỉ là một loại giác quan thứ sáu.
Bằng vào giác quan thứ sáu, kiếp trước Ngu Thanh Thiển đã tránh thoát rất nhiều nguy hiểm, cũng nhận được không ít chỗ tốt, cho nên nàng tin rằng phán đoán của mình sẽ không sai.
Hỏa Ly Nhã nhìn thành chủ thành Thanh Khâu bĩu môi: "Lục thành chủ, bỏ qua lần này sẽ không còn cửa lần khác, về sau ngươi cũng đừng hối hận."
Nói xong hắn cũng xoay người chuẩn bị rời đi cùng Phong Thần và Ngu Thanh Thiển, nếu hắn là Ngu Thanh Thiển, bị nghi ngờ về năng lực như thế, cũng sẽ lười ra tay.
Hỏa Diệp Phong không biết tại sao Phong Thần và Hỏa Ly Nhã lại có lòng tin lớn như vậy đối với Ngu Thanh Thiển, dù sao hắn cũng không thể ra sức, xem náo nhiệt không thành, tự nhiên cũng theo bọn họ rời đi.
Lúc mấy người kéo cửa định đi, tên nam tử lạnh lùng ngồi ở chỗ kia đột nhiên mở miệng nói: "Để nàng thử xem."