"Không phải ta đây quá vinh hạnh rồi sao?"
"Đương nhiên, chỗ này của chúng ta có thể tốt hơn chỗ hai con cọp mẹ bên khoa dược tễ kia, đợi sau này ngươi có thể lĩnh hội được." Ông lão mặc áo trắng cười khà khà, nhấn mạnh hai chữ lĩnh hội.
Chuyện Ngu Thanh Thiển khảo nghiệm đạt được thành tựu xuất sắc lúc ở khoa dược tễ, đám người ông lão mặc áo trắng đã biết.
Lão vẫn còn lo lắng Ngu Thanh Thiển không tới tham gia khảo nghiệm ở khoa thực văn, vốn dĩ cũng chuẩn bị nếu nàng thật sự không muốn tới, lão sẽ trực tiếp đến lôi cổ nàng tới tham gia khảo nghiệm.
Nhưng quá ổn rồi, chứng minh Ngu Thanh Thiển còn có tầm nhìn xa trông rộng.
Trong lòng Ngu Thanh Thiển liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, hai vị khoa dược tễ là cọp mẹ, vậy thì hai lão đầu khoa thực văn này tuyệt đối cũng không hiền lành gì, trông thật giống như hắc bạch vô thường.
Ông lão mặc áo trắng cười với Hỏa Ly Nhã phía sau Ngu Thanh Thiển, vẫy tay: "Tiểu tử kia qua đây, ngươi cũng do lão phu đây đích thân kiểm tra."
"..." Hỏa Ly Nhã bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, tiến lên, tiểu tử kia là cái quỷ gì.
"Tiểu tử kia, lão phu thấy gương mặt ngươi xanh xao, tại sao còn không nhanh khảo nghiệm rồi nhận thua với tiểu nha đầu?" Ông lão mặc áo trắng nhìn Hỏa Ly Nhã cười chế giễu.
"Trưởng khoa, lão nghĩ nhiều rồi, em làm sao có thể chịu thua ngay được." Hỏa Ly Nhã nguýt lão một cái: "Còn nữa, đừng gọi em là tiểu tử kia."
"Ô ồ, tiểu tử kia thực sự là không biết lễ phép, chờ ngươi vào khoa thực văn, lão phu cần phải dạy bảo ngươi một phen thật tốt mới được." Ông lão mặc áo trắng đầy hàm ý nói: "Để cho ngươi biết kính già yêu trẻ, không thể lại trừng mắt với lão phu."
Hỏa Ly Nhã giật giật khóe miệng, càng thấy ông lão mặc áo trắng không vừa mắt.
Thảo nào ông lão này lại thích tên nhóc giả tiên Phong Thần như vậy, trông mất cảm tình, đều là cái đồ đáng ghét.
Ông lão mặc áo trắng thấy được sự ghét bỏ trong mắt của Hỏa Ly Nhã, híp híp mắt: "Tiểu tử kia, nhưng lão phu lại càng ngày càng thích ngươi hơn."
"Trưởng khoa, em vẫn khảo nghiệm chứ?" Hỏa Ly Nhã lườm mắt hỏi.Hừ hừ, đợi rơi vào trong tay lão đây, cam đoan không quá ba tháng sẽ biết kính già yêu trẻ.
Ông lão mặc áo trắng đưa khối thủy tinh qua: "Khảo."
Hỏa Ly Nhã đưa hai tay gần sát ống thủy tinh, tinh thần lực cũng hóa thành một luồng như dòng suối đi vào, không nhiều lắm, dòng suối nhỏ hội tụ thành sông nhỏ.
Tiếp đó lại là một luồng ánh sáng xanh lóe ra, sau khi ổn định, mọi người thấy lượng nước màu xanh trên khối thủy tinh vượt qua xa vạch đen một đoạn dài, cũng sắp đụng đến đỉnh của khối thủy tinh.
Nhưng so với Ngu Thanh Thiển, vẫn thấp hơn một khoảng cách nhỏ.
Nhìn kết quả khảo nghiệm của chính mình, Hỏa Ly Nhã thở dài, hắn đã dùng hết toàn lực, nhưng không nghĩ tới tinh thần lực của nữ nhân đó vẫn vượt trên hắn một bậc.
Ngu Thanh Thiển nhìn kết quả khảo nghiệm tinh thần lực của Hỏa Ly Nhã như có điều suy nghĩ.
Lúc rèn luyện, tinh thần lực của Hỏa Ly Nhã còn không cao bằng Mộ Dung Thanh và Tạ Thư, ở điểm này lúc đó nàng đã có thể phán đoán được chính xác.
Nhưng bây giờ lực tinh thần của Hỏa Ly Nhã cũng đã gần bằng tám phần mười của mình, càng vượt qua Mộ Dung Thanh và Tạ Thư một khoảng cách xa, trong này có cái gì mờ ám đây?
Hỏa Ly Nhã đang trong khảo nghiệm để được nhập học, hẳn sẽ không ẩn giấu tinh thần lực trời cho, bây giờ tăng cao như vậy, thảo nào Phong Thần nói hắn thật không đơn giản.
"Tiểu tử kia, tinh thần lực của ngươi kém hơn tiểu nha đầu có thể không phải là một chút xíu này, sắp tới vẫn phải học hỏi nàng ta nhiều." Ông lão mặc áo trắng đùa giỡn, cười một tiếng.
Hỏa Ly Nhã nghe được lời của lão, ngẩn ngơ một chút, trong nháy mắt nghĩ đến khả năng Ngu Thanh Thiển còn ẩn giấu thực lực, trong lòng lập tức sinh ra một loại ý chí chiến đấu.
Ngu Thanh Thiển chính là mục tiêu vượt quá tầm tay mà hắn theo đuổi, tương lai muốn trở thành người bạn đời có thể hậu thuẫn sau lưng, sao hắn có thể quá yếu như vậy được?