“Nói thế nào thì nàng cũng là quận chúa của Đại Diễm quốc, thế mà vẫn thiếu tiền ư?”
Tuy Đại Diễm quốc chỉ là một quốc gia bậc trung ở vùng nam bộ, nhưng bốn phía lại nhiều khoáng sản và dược liệu nên vẫn vô cùng giàu có.
Nếu không phải vì khiếp sợ bởi trận chiến mười lăm năm trước của cha Ngu Thanh Thiển thì không biết có bao nhiêu quốc gia lân cận còn đang dòm ngó những khoáng sản đó đâu.
Hỏa Ly Nhã cũng không đặc biệt tìm hiểu quá tường tận về Ngu Thanh Thiển, nhưng hắn vẫn hiểu biết kha khá về bối cảnh của nàng nên không hề cho rằng nàng thiếu thốn tiền bạc.
“Ta là quận chúa của Đại Diễm quốc thật đấy, nhưng tiền trong quốc khố Đại Diễm quốc lại không phải là của ta.” Ngu Thanh Thiển liếc hắn một cái.
Hỏa Ly Nhã cười nói: “Cha nàng là nhân tài trấn quốc của Đại Diễm quốc, hẳn là ông không thiếu tiền đâu nhỉ.”
Ngu Cảnh cũng từng là một thiên chi kiêu tử ở các nước quật khởi thuộc vùng nam bộ, tu luyện đồng thời công kích và trị liệu, thiên phú dược tễ hơn người, thậm chí còn được đặc cách tuyển chọn vào Thánh viện nữa.
Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà đến cuối cùng, ông cũng không đến tu luyện ở Thánh viện, hơn nữa vào mười ba năm trước, ông còn đột nhiên ẩn cư ở Cẩm Vương phủ của Đại Diễm quốc để sống qua những tháng ngày còn lại, vô số người đã tiếc nuối vì điều này.
Thế nhưng cũng chính vì việc Ngu Cảnh tọa trấn ở Đại Diễm quốc nên những năm gần đây, Đại Diễm quốc mới bình yên được như thế, nếu không thì nó đã bị thôn tính hoặc bị chèn ép từ nước bậc trung thành một nước nhỏ từ lâu rồi.
“Dù rằng tiền của cha ta cũng xem như là tiền của ta, thế nhưng chỉ có kẻ ngốc mới chê tiền nhiều thôi.” Lúc này Ngu Thanh Thiển đang rất nhớ cha mỹ nhân, nhìn chung thì trong mười ba năm qua, họ chưa từng phải xa nhau suốt một khoảng thời gian dài thế này.
Đợi sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ và có được Xà Hoàn thảo, nàng sẽ quay về Đại Diễm quốc một chuyến.
“Được thôi, tùy nàng. Nếu ta thua thì ta sẽ đưa ngay cho nàng một tấm thẻ vàng trị giá một triệu.” Hỏa Ly Nhã trước nay chưa từng quá để ý tới chuyện tiền bạc.
Ngu Thanh Thiển gật đầu: “Ta cũng sẽ không lừa tiền ngươi đâu, tuy ông lão áo trắng bảo ngươi rèn hai viên sắt, nhưng ta chỉ so tốc độ rèn một viên thành kim với ngươi mà thôi.”
“Được, vậy thì xem thử ai trong chúng ta hoàn thành trước nào.” Hỏa Ly Nhã cười híp mắt nói.
Nhớ tới chuyện mình phải rèn thêm một viên sắt nữa, hắn lại thầm mắng ông già áo trắng là kẻ biến thái thêm mấy lần.
Sau khi về đến ký túc xá, Tạ Thư liền tỏ vẻ đầy bất đắc dĩ.
“Thanh Thiển, ngươi có nhìn nhận gì về việc rèn sắt thành kim không?”
Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng làm công việc nặng nhọc như rèn sắt thế này bao giờ, thật ra cũng không phải là nàng sợ khổ cực gì, mà là nàng cảm thấy không biết tới khi nào mình mới hoàn thành được.
“Nếu khoa thực văn dựa trên nền tảng dùng tinh thần lực và thêm vào vật liệu để điêu khắc bằng bút vẽ thì một là cần phải có tính nhẫn nại, hai là cần phải có bút lực rất mạnh.”
Ngu Thanh Thiển vỗ bồm bộp lên vai Tạ Thư và nói: “Rèn một viên sắt thành kim, việc này không chỉ đơn giản là thử thách và tôi luyện tính nhẫn nại của chúng ta, mà chắc chắn là còn có ích cho việc điêu khắc thực văn trong tương lai nữa, hơn nữa muốn rèn sắt thành kim còn cần có kỹ thuật đấy.”
Tạ Thư nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Ý của ngươi là bài làm mẫu của thầy hướng dẫn Tư Đồ ấy hả?”
“Ừ, chỉ cần ngươi nắm vững kỹ thuật rồi kiên nhẫn và chăm chỉ thì ngươi sẽ có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi.” Ngu Thanh Thiển cười nói.
“Hy vọng vậy, đây vẫn là lần đầu tiên ta làm một việc thế này đấy, rất mới lạ.” Tạ Thư nghe Ngu Thanh Thiển nói xong thì liền thả lỏng một cách khó hiểu.
Ngày hôm sau, Ngu Thanh Thiển không có lớp ở khoa trị liệu, Tạ Thư thì có lớp học bù nên nàng đến khoa dược tễ báo cáo trước.
Thế nhưng chương trình học của khoa dược tễ vẫn chưa sắp xếp xong, thế là nàng lại đi đến khoa thực văn.
Chẳng có học sinh mới nào bị chọn trúng ngày hôm qua đến cả, nàng liền đi thẳng đến phòng rèn sắt.
Hồi tưởng lại bài diễn mẫu của Tư Đồ Lạc một lần xong, Ngu Thanh Thiển không chần chừ quá lâu liền vung búa lên và bắt đầu rèn viên sắt được phát cho mình.
Mỗi một phút dần trôi qua, hai canh giờ sau, động tác trên tay nàng chưa từng dừng lại, vầng trán và chóp mũi của nàng đều lấm đầy mồ hôi.
Ông lão áo trắng và Tư Đồ Lạc thấy vậy đều nở nụ cười hài lòng, cô nhóc này vừa có thiên phú cực cao vừa chăm chỉ, kiên cường, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy mà, quả là một hạt giống tốt.