“Tiểu mỹ nhân, chúng ta sao nỡ động tới một sợi lông của nàng.” Cung Hạo trả lời linh tinh lang tang.
Hai người bọn họ đều cho rằng Ngu Thanh Thiển không có bao nhiêu sức mạnh chiến đấu, như vậy rõ ràng là vờn bọn họ.
“Ngươi là muốn xem bọn ta đánh nhau phải không.” Ánh mắt Kỳ Duệ đảo đảo cười: “Có phải là ai đánh thắng thì nàng sẽ đồng ý sự theo đuổi của người đó đúng không.”
“Ta nói lại một lần cuối, bọn ngươi đánh nhau với ta, nếu ai thắng ta, ta sẽ đồng ý sự theo đuổi của người đó.” Ngu Thanh Thiển động vào cổ tay, lời nói sắc sảo nhướn mày: “Nếu như không thể thắng ta, sau này các người phải làm tiểu đệ của ta.”
Nàng thấy hai người này chắc là rảnh rỗi nên ngứa ngáy, cần nàng đến để thư giãn gân cốt đây mà.
Hai người họ bền bỉ theo đuổi như vậy, Ngu Thanh Thiển lại nảy sinh tâm ý muốn bọn họ làm tiểu đệ.
Ở Mạt Thế, nàng thành lập nên vùng đất lớn nhất của Hoa Quốc đồng thời trở thành thủ lĩnh nói một là một, thuộc hạ có thể dùng tất nhiên là rất nhiều.
Sau khi đến thế giới này mười năm trước đây chủ yếu là tu dưỡng thân thể và bầu bạn với cha mỹ nhân. Bây giờ sau khi đến Học viện Hoàng gia bị loại người như Tần Phượng Nghi bài trừ, nàng phát hiện ra cho dù ở nơi nào thì quyền thế đều là thứ rất quan trọng.
Sau này nàng nhất thiết phải đối đầu với người phụ nữ đó, để đòi lại món nợ đã từng gây ra cho mình và người cha mỹ nhân, xét từ thủ đoạn rời đi của người phụ nữ đó và bà lão đó, bối cảnh và tu vi của bọn họ đều tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
Ánh mắt của nàng sâu hơn, nhìn vào không thấy đáy, trong lòng quyết định từ bây giờ trở đi sẽ thành lập nên mạng lưới mối quan hệ và quyền thế của riêng mình.
Trong lòng dấy lên khao khát trả thù, nàng thật sự muốn xem sau khi hủy diệt đi thứ quan trọng nhất của người phụ nữ đó, thì mặt mũi bà ta sẽ như thế nào.
Trước mắt là bắt đầu thu phục hai vị hoàng tử chủ động tặng tới cửa này làm tiểu đệ vậy.
“Thanh Thiển, nàng chắc chắn không phải là đùa chứ?” Kỳ Duệ nhìn sắc mặt Ngu Thanh Thiển bình tĩnh nghiêm trang thì không kiềm được hỏi thêm một câu.
Ngu Thanh Thiển nhẹ cau mày, lười dài dòng với bọn họ, trong chớp mắt liền di chuyển đến trước mặt hai người bọn họ.
Chưởng phong cùng với tiếng thét rơi xuống trước mặt Kỳ Duệ. Hắn hiện lên ánh mắt kinh ngạc thất sắc, lập tức ra tay phòng vệ, sau đó từ từ tránh đòn tấn công của Ngu Thanh Thiển.
Lần này Ngu Thanh Thiển cố tình đánh chậm một chút, sau đó thì nàng vận dụng võ thuật Hoa Hạ, tay chân linh hoạt liên tiếp công kích.
Kỳ Duệ mười lần đáp trả đều không được, bị Ngu Thanh Thiển ném qua vai bay xa trăm mét, tiếp đến nàng không do dự tấn công về phía Cung Hạo.
Trong lòng Cung Hạo ngạc nhiên sao Ngu Thanh Thiển lại có thân thủ như vậy, nhưng đồng thời cũng chuẩn bị sẵn, lúc Ngu Thanh Thiển tấn công tới thì cũng chủ động nghênh tiếp.
Giao thoa chưởng phong, chân đá liên hoàn, đòn công kích của Ngu Thanh Thiển nhanh nhẹn vô cùng.
Một sợi dây leo màu đen thô kệch từ chân của hắn đâm ra buộc nàng lại, nghênh đón vô số dây leo màu đen từ sau lưng Cung Hạo nứt cạch cạch bay ra nhảy múa xông thẳng về hướng của nàng.
Ngu Thanh Thiển nhón chân nhẹ nhàng, một bước tách dây leo ở dưới chân ra, chưởng phong nhanh, chuẩn, dứt khoát chém xuống, những nhánh cây màu đen toàn bộ bị đánh rơi xuống đất.
Trong thời gian chưa tới một tách trà, Cung Hạo tuy có phòng bị, còn vận dụng Linh Thực của khoa chiến đấu, nhưng vẫn chưa tới mười chiêu đáp trả đã bại trận, đồng thời bị Ngu Thanh Thiển đá bay đi.
Ngu Thanh Thiển đánh xong thì phủi phủi tay áo, từ từ nhìn hai người thảm hại bọn họ: “Bọn ngươi yếu quá.”
Nàng chỉ tùy tiện ra tay thì đã đánh bại được hai người, thực sự là yếu quá, nếu như làm tiểu đệ của nàng thì cần phải dạy dỗ thêm mới được.
Cung Hạo với Kỳ Duệ nhìn nhau, ở trong mắt đều hiện lên sự chấn động và sợ hãi không thể tin được.