Trong thuốc của Hoắc Cảnh Thâm có thành phần an thần, nhưng nó không hề có bất cử tác dụng nào với cơ thể của anh.
Anh nằm trên giường, mắt nhắm lại, hy vọng người COJ1 gái này có thẻ tự biết điều mà đi ra ngoài.
Nhưng bỗng nhiên, chản được mở ra, có thứ gì đó mềm mại chui vào lòng anh, kề sát lồng ngực.
Cơ thể Hoắc Cảnh Thâm cứng đờ, không hề mờ mắt.
Áo trên người anh nhẹ nhàng bị kéo căng, cứ như bị móng chân mèo cào vào vậy.
“Hoắc Cảnh Thâm, chúng ta đã nói rồi, em ngủ cùng anh.
” Ngưò’i
cọn gái nhỏ bé trong lòng choi xâu chẳng thèm nói lí nữa, “Nếu như anh đuổi em đi, có nghĩa là anh chột dạ.
Anh chột dạ thì chắc chắn là vì cũng thích em!”
Hoắc Cảnh Thâm dường như bị chọc tới tới bật cười.
Nhóc con thật sự đã bị anh dạy hư rồi, mặt dày chẳng biết xấu hổ nữa.
Nhưng có lẽ cô thật sự là thuốc đặc trị của anh, Hoắc Cảnh Thâm như cảm nhận được hương thuốc thoang thoảng tỏa ra trên người con gái ờ trong lòng mình, tâm trạng dần ổn định, thật sự chìm vào giấc ngủ….
Đợi khi Hoắc Cảnh Thâm thức giấc, mờ mắt ra, nhìn thấy đôi mắt trong veo kia.
Vân Thanh nằm bên cạnh giường chóp mắt nhìn anh.
“ Dậy rồi sao? Anh đói không?
Em đã xuống phòng bếp của bệnh viện nấu chút đồ ăn cho anh.
”
Trên chiếc bàn nhỏ có rất nhiều món ăn thanh đạm vẫn còn nóng hổi.
Hoắc Cảnh Thâm vừa thức giấc, tính khí không tốt chút nào.
“ Sao cô vẫn chưa đi?”
“ Đợi anh ăn hết thì em ra ngoài.
”
Hoắc Cảnh Thâm nhíu mày.
Vân Thanh kéo cổ tay áo anh, mắt lóng lánh: “Em hứa, anh ăn hết em sẽ lập tức biến đi ngay?”
“…Chiêu này xưa rồi, không còn tác dụng.
”
Hai phút sau, Hoắc Cảnh Thâm ngồi vào bàn uống nước canh.
Vân Thanh hài lòng đứng bên cạnh nhìn anh ăn, trong lúc đó, chuông điện thoại cô vang lên mấy lần, Hoắc Cảnh Thâm vô ý liếc qua, thấy tên cùa Chung Ly, khẽ chuyển ánh mắt sang hướng khác.
Đợi Hoắc Cảnh Thâm ăn xong, Vân Thanh dọn dẹp bàn, xách theo túi rác ra ngoài, lại bắt gặp Lưu Phong lạnh lùng bước tới.
Anh ta dựa vào bên cửa sổ, khoác trên mình một bộ quần áo màu đen, rõ ràng tuổi tác ngang cô, nhưng lại có khí chất của một người từng trải.
Lưu Phong nhíu mày nhìn chằm chằm cồ, rồi nối: “Cô vẫn bám lấy Tứ gia!”
Vân Thanh mỉm cười khiêu khích: “Đúng vậy, sao nào?”
Cho anh ta tức chết!
Mặt Lưu Phong tối sầm lại, một lát sau mới cười khẩy, “Tôi khuyên cô nên từ bỏ đi, Tứ gia đã có người trong lòng rồi.
Dĩ Nhu tiểu thư mới là bào bối trong lòng cậu ấy!”
Nhắc đến Nhu tiều thư, giọng điệu Lưu Phong liền thay đồi, như thể nhắc tới nữ thần trong lòng mình.
Vân Thanh nhún vai: “Anh không phải Hoắc Cảnh Thâm, sao biết người trong lòng anh ấy là ai chứ? Nói không chừng người đó lại là tôi.
”
Cái mặt dày của cô khiến Lưu Phong vô cùng bực tức.
“Người con gái như cô, sao lại không biết xấu hồ thế chứ!”
“Người đàn ỏng như anh, sao lại lắm lời nhiều chuyện thế?”
Cãi qua cãi lại, không ai chịu nhường ai.
Khi nhỏ cô nghe bà ngoại cãi nhau với người khác, từ đầu tới cuối xóm, khống ai cãi qua được bà.
“Cô…” Lưu Phong chưa từng gặp qua kiểu con gái thế này, mặt anh ta tối sầm lại.
Vân Thanh thản nhiên đi ngang qua trước mặt anh ta, “Bịch”, cô ném túi rác vào thùng, rồi xoay người quay về.
Nhưng cái tên “Dĩ Nhu” này khắc sâu trong tâm trí cô.
Danh Sách Chương: