Nhìn thấy tốc độ xe càng lúc càng nhanh, Vân Thanh nuốt khan, giơ tay nắm lấy tay vịn bên cạnh.
Trực giác mách bảo cô rằng Hoắc Cảnh Thâm lúc này đang rất tức giận.
Tốt nhất là cô nên thành thật.
Hoắc Cảnh Thâm tuy không nhìn thẳng vào cô nhưng hiển nhiên cũng nhận ra sợ hãi của cô, xe chạy chậm lại.
Nhưng bầu không khí ngột ngạt trong xe vẫn không hề giảm bớt.
Vân Thanh ho nhẹ một tiếng, nói: “Sáng nay em đang tức giận, tham gia đấu giá nên không nói cho anh biết, không phải muốn chơi trò mất tích…”
Cô thật sự không ngờ rằng Hoắc Cảnh Thâm sẽ làm lớn chuyên như vậy để tìm cô.
Nhưng cô đã nhượng bộ trước, xuống nước cũng mấy lần, Hoắc Cảnh Thâm vẫn không nói một lời.
Vân Thanh:
Tên khốn này bây giờ lẽ nào lại cảm thấy mình đang đứng trên nền tảng đạo đức cao sao?
Cô chạy tới giật lấy trầm hương trong tay Kiều Thực, nhưng lại không vì anh!
Vân Thanh càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Chuyện tên khốn này ôm ấp âu yếm Tần Dĩ Nhu, cô không thề để như vậy được!
Vân Thanh hít một hơi thật sâu: “Hoắc Cảnh Thâm…”
Cồ còn chưa kịp nói thì xe đột nhiên phanh gấp, dừng lại bên đường.
Hoắc Cảnh Thâm một tay cầm vô lăng, cuối cùng liếc nhìn cô.
“Thanh Thanh, anh có chuyện muốn nói với em.” Anh thì thầm “Liên quan đến thân thế của em….’
Khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ thường ngày của Hoắc Cảnh Thâm ẩn chửa sự do dự hiếm thấy và có chút lo lắng.
Trái tim Vân Thanh vô cớ chùng xuống…
Hoắc Cảnh Thâm cho cô cơ hội trốn thoát cuối cùng.
“Nếu em không muốn biết…”
“Anh nói đi.” Vân Thanh dùng giọng điệu kiên quyết ngắt lời anh.
Dù sự thật là gì thì cô cũng phải chấp nhận..
Đối với Vân Thanh, sự thật dù tàn nhẫn đến đâu cũng vẫn tốt hơn một sự lừa dối đẹp đẽ.
Bàn tay cầm vô láng của Hoắc Cảnh Thâm hơi siết chặt.
Anh chậm rãi nói: “Em là con gái của Phùng Khanh Tư, Phùng gia ở Nghiệp Thành.”
Kết quả này, Vân Thanh đã sớm biết, suy cho cùng cô và Phùng Khanh Tư cũng giống như được tạc ra từ một khuôn
Hoắc Cảnh Thâm tiếp tục nới “Em có lẽ đã điều tra qua thông tin của Phùng gia ỏ’ Nghiệp Thành rồi, nhưng chưa điều tra ra.”
“ ” Vân Thanh hiểu ra điều gì đó “Anh đã xóa bỏ?”
Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm vào cô, một cái nhìn đấu tranh lóe lên trong mắt anh.
Anh cuối cùng cũng gật đầu thừa nhận “Đúng.”
“Tại sao?” giọng nói của Vân Thanh có chút run rầy.
Cô có linh cảm mơ hồ rằng sự thật có thể còn tàn khốc hơn cô mong đợi…
Bàn tay to lớn lạnh lùng của Hoắc Cảnh Thâm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, cử chỉ thương hại, đôi mắt đen thẫm đầy thủy triều đen tối.
“Bởi vì, Phùng gia ở Nghiệp Thành đã không còn nữa, anh …đã tự tay xỏa bỏ.” vẻ mặt của anh gần như ôn hòa, nhưng mỗi chữ thốt ra đều vô cùng đẫm máu “Mỗi một người còn sống, cũng không giữ lại.”
Vân Thanh chỉ cảm thấy máu trong cơ thể mình ngày càng lạnh hơn.
về thân thế của mình, cô đã nghĩ đến nhiều khả nàng.
Nhưng không ngờ rằng khoảng cách giữa cồ và Hoắc Cảnh Thâm là một biển máu và mối thù sâu sắc…
“Em không tò mò tại sao anh lại được Hoắc gia nhận nuôi sao? Bởi vì hai mươi nám trước, khi em còn trong bụng Phùng Khanh Tư, cha em đã giết cha mẹ anh, tắm máu Bạc gia, còn anh là người duy nhất sống sót… “
Khi đó Hoắc Cảnh Thâm mới bảy tuồi.
Nhưng anh sẽ khồng bao giờ quên cảnh tượng đẫm máu đỏ…
Hoắc Cảnh Thâm nhắm mắt lại, như thể anh vẫn còn nhìn thấy mẹ mình liều mạng bịt miệng mình không cho anh phát ra âm thanh.
Mẹ anh nói vào tai anh: “Con nhất định phải sống…
Thế là anh sống sót, chịu đựng nhục nhã suốt hai mươi năm, cuối cùng tự tay mình báo thù!
Phùng gia ở Nghiệp Thành đã không còn tồn tại!
Nhưng ai có thể ngờ rằng hai mươi năm sau, anh lại yêu con gái của kẻ thù.
“Anh vốn muốn giấu em cả đời.” Hoắc Cảnh Thâm nhếch khóe miệng, cười khổ. Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt đang tái nhợt của Vân Thanh trước mặt, nói: “Em không phải đang tức giận, hôm đó anh không đẩy Tần Dĩ Nhu ra khỏi phòng bệnh sao? Bởi vì cô ấy nói vào tai anh rằng cô ấy vẫn còn một bản sao mẫu gen cùa Phùng Khanh Tư….”
Hoắc Cảnh Thâm đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi vết nước rì ra từ khóe mắt Vân Thanh vì kinh ngạc.
Anh ôm mặt cô như một tù nhân bụi bặm chờ ngày xét xử.
Tắt cả đều là kết cục đã định.
Anh đang chờ thẩm phán đưa ra phán quyết cuối cùng.
“Thanh Thanh, anh.. không còn gì phải giấu em nữa.” Hoắc Cảnh Thâm nắm lấy tay Vân Thanh, dùng cử chì dịu dàng và quả quyết, nhét khẩu súng mang theo vào lòng bàn tay Vân Thanh, chĩa súng vào mình ngực.
Anh mỉm cười với cô, như mọi khi.
“Nếu không tha thứ được, em cỏ thể giết anh.”
Vân Thanh toàn thân run rẩy.
Cỏ quá nhiều thông tin khiến cô thậm chí không nghĩ đến việc phải làm gì…
Nhưng điều duy nhất cô có thể chắc chắn là cô tuyệt đối không muốn bắn Hoắc Cảnh Thâm!
“…Không.”
Hoắc Cảnh Thâm phớt lờ sự phản kháng của cô.
Anh siết chặt bàn tay run rẩy của cô một cách mạnh mẽ và độc đoán, nhưng khuôn mặt anh lại rất bình tĩnh và vô cảm.
“Thanh Thanh, nợ máu phải trả bằng máu…”
Anh quá hiểu rõ vị trí người nhà trong lòng Vân Thanh quan trọng như thế nào.
Nhưng nếu thời gian quay ngược lại, anh vẫn sẽ làm điều tương tự… giữa họ, không ai đúng ai sai.
Đó chỉ là một trò đùa của số phận mà thồi…
“Không, anh buông tay ra!!” Vân Thanh bị vẻ mặt điên cuồng và quyết đoán của anh dọa sợ.
Cuối cùng nước mắt cũng trào ra, cô vừa khóc vừa lắc đầu.
Tuy nhiên, Hoắc Cảnh Thâm chạm vào mặt cô, khẽ mỉm cười và vô cùng dịu dàng.
“Thanh Thanh, phát bắn này, hai chúng ta tính sạch nhé?’
Dứt lời, trong mắt Hoắc Cảnh Thâm hiện lên vẻ tàn nhẫn, ngay sau đó, anh dùng sửc ấn ngón tay cô, bóp mạnh cò súng…