“Tiều Tứ!” Lõa phu nhân kinh ngạc đau lòng.
Hoắc Cảnh Thâm giật lấy cây kéo trên tay bà ném thẳng vào thùng rác.
Anh tựa hồ không cảm thấy đau, cũng không thèm đề ý đến bàn tay đang chảy máu, chì bình tĩnh nói “Bà nội, sức khỏe người yếu, mùa đông ở Bắc Thành không thích họp để ở, con sắp xếp máy bay riêng cho người, hai ngày nữa sẽ đưa người đến nước D.”
“…Con định đuổi ta đi sao?!” Đôi mắt của lão phu nhân mở to, từ đau khổ đến kinh ngạc.
Sau đó, trong lòng bà nồi lên một cỗ lửa giận dữ, tức giận nhìn về phía Vân Thanh đang bước vào cửa không nói một lời.
“Là cô, nhất định là chủ ý của cô!” Lão phu nhân vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Vân Thanh, run giọng nói “Bây giờ cô hài lòng chưa? Đây là mục đích cùa cồ phải không hả! Đợi
tôi đi rồi, cả Ngự Cảnh viên này đều là thiên hạ của cô rồi nhì! Lúc đó ta thực sự mù quáng … lại để một con sói ác độc trở thành cháu dâu yêu thương của mình!”
Vân Thanh nhắm mắt lại, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Khi đó, lão phu nhân bao dung gọi cồ là cháu dâu ngoan ngoãn, giờ đã hồ đồ đến mức này.
Lão phu nhân này đã hoàn toàn bị Tần Dĩ Nhu tẩy não rồi…
“Bà nội, đừng tức giận.” Tần Dĩ Nhu dùng ánh mắt ôn nhu thấu tình đạt lý nhìn Vân Thanh, thuyết phục nói “Cho dù là ý của Vân tiểu thư, cô ta chắc chắn sẽ suy nghĩ đến sức khỏe của người người hay là nghe theo Cảnh Thâm đi.”
Vân Thanh cười thầm trong lòng.
Chì bằng vài câu nói, người phụ nữ này đã tự đổ lên đầu mình cái mác gieo rắc bất hòa giữa mọi người và cháu dâu.
Quả nhiên, lão phu nhân càng tức giận đến run người.
“Ta không đi đâu cả! Để xem ai dám ép ta đi được!!” Hoắc phu nhân cứng cổ, khuôn mặt già nua hiền lành hiện lên một chút hung ác cuồng loạn, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Thâm trước mặt.
Bà nói “Tiều Tứ, ta đã nuôi nấng con nhiều năm như vậy, coi con như ruột thịt! Ân huệ này, con có nhận không hả?”
“ ” Hoắc Cảnh Thâm mím đôi môi mỏng thành một
đường sắc bén.
Nếu không thừa nhận, anh đã không hầu hạ lão phu nhân lâu như vậy.
Nhưng nếu bây giò’ anh từ bỏ….
Vẻ mặt đắn đo do dự của Hoắc Cảnh Thâm bị Tần Dĩ Nhu nhìn ra.
Trong sâu thẳm đôi mắt đẹp của cô ta, một tia tự mãn không thể nhận ra được lóe lên.
Trọng lượng của lão phu nhân trong lòng Hoắc Cảnh Thâm rất quan trọng, nếu như lão phu nhân buộc Hoắc Cảnh Thâm phải lựa chọn…anh nhất định sẽ không chọn con khốn Vân Thanh kia!
“Tiểu Tứ, bà nội chỉ hy vọng con tốt.” Lão phu nhân cỏ chút mệt mỏi nhắm mắt lại, ngữ khí mềm mại “Xương cốt ta già, con đưa ta đi đâu cũng được, ta cũng không làm chướng mắt con. Nhưng trước khi ta đi, có hai việc, con bắt buộc phải làm!”
Nói đến đây, sắc mặt lão phu nhân đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Vân Thanh, hận không thế đâm cô vài nhát!
“Thứ nhất, ta muốn con ly hôn với Vân Thanh! Thứ hai, trước khi ta đi, ta muốn thấy con cưới Tần Dĩ Nhu.”
Trái tim Tần Dĩ Nhu gần như tràn ngập niềm vui, cô ta cố gắng kìm nén khóe miệng.
“Bà nội…” Khí thế của Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên lạnh đi.
“Lão phu nhân!” Vân Thanh ngắt lời anh.
Cô đi ra từ phía sau Hoắc Cảnh Thâm.
Cô gái lạnh lùng nhìn lão phu nhấn trên giường một cách bình tĩnh.
“Lão phu nhân, người có thể nói chuyện riêng với con được không?”
Cô không còn gọi bà nội nữa.
Hoắc phu nhân cau mày chán ghét, cuối cùng nhắm mắt đồng ý.
Tần Dĩ Nhu cũng không lo lắng, dưới sự tẩy não lặp đi lặp lại của bà, bà đã ghét Vân Thanh đến cực điểm.
Bất kể con khốn này nói gì, cũng không thể lấy lại được sự yêu thương của lão phu nhân!
Vân Thanh dùng khán tay mang theo bên người báng bó vết thương trên tay Hoắc Cảnh Thâm.
Vừa băng xong, cô vừa ngẩng đầu liền đụng phải đồi mắt đen láy sâu thẳm của Hoắc Cảnh Thâm.
Anh đang lo lắng cho cô.
Vân Thanh cười trấn an anh.
Mâu thuẫn bên trong và mâu thuẫn bên ngoài cần phải được giải quyết riêng, giống như bây giờ, cô và Hoắc Cảnh Thâm là cùng một phe… Hoắc Cành Thâm đột nhiên nhận ra rằng cô gái nhỏ của mình dường như đã trưởng thành rất nhiều…
Trong phòng cổ chỉ còn lại một già một trẻ.
Lão phu nhân vẻ mặt không kiên nhẫn “Ta nói cho cồ biết, hôm nay cho dù cô nói gì, cũng đừng mơ khiến ta đống ý cho cồ và tiểu Tứ ở cùng với nhau!”
Vân Thanh nhàn nhạt cười.
Cô dựa vào chiếc ghế và ngồi xuống mép giường.
“Lão phu nhân, người còn nhớ rõ người không ngừng nói với con rất muốn Ồm chắt trai sao?”
Lão phu nhân sửng sốt một chút, cỏ chút linh cảm, có chút kích động.
Nhưng bà cũng không muốn biểu hiện quá rõ ràng, cau mày nhìn chằm chằm Vân Thanh “Ý của cô là?”
Vân Thanh khẽ mỉm cười, xoa xoa bụng của cô, nhàn nhạt nói “Ý của con là, nguyện vọng của người đã thành sự
thật.”
“ ” Lão phu nhân giật mình từ trên giường ngồi dậy,
không thể tin được nói “Cô….Cô thật sự mang thai?”
Vân Thanh không sợ mà xòe hai tay ra “Nếu người không tin, thì tìm bác sĩ đáng tin cậy đến kiềm tra đi.”