“Đề em nói chuyện với mẹ.”
Trong phòng sách vô cùng yên tĩnh, giọng nói khi nãy của Khương Như Tâm cũng không nhỏ, những lời bà nói với Hoắc Cảnh Thâm, Vân Thanh đều nghe rõ.
Hoắc Cảnh Thâm đưa điện thoại cho cô, tiện thể ôm cô lên ghế sofa ngồi.
“Mẹ…” Vân Thanh cầm điện thoại, nhỏ giọng nói, “Không phải Hoắc cảnh Thâm quấy rầy con, là con thích anh ấy.”
Giọng nói Khương Như Tâm cao đột ngột: “Thanh Thanh! Con đừng đề tình cảm nhất thời làm mờ mắt, hai đứa không có tương lai đâu…”
“Mẹ.” Vân Thanh cố nói với giọng điệu thoải mái, nhưng lại bướng bỉnh, cố chấp, “Ai biết được ngày mai và bất ngờ bao giờ tới chứ, con chì muốn sống ở hiện tại. Con muốn ở bên Hoắc Cảnh Thâm…”
“Thanh Thanh…”
“Mẹ, 11 nám nay, con đều giữ lòng hận thù mà sống. Giờ, con chì muốn sống một lần cho riêng mình, với con, mẹ là người quan trọng nhất, con hy vọng mẹ sẽ ủng hộ con, được chứ mẹ?”
Khương Như Tâm cạn lời, bà không ngờ tình cảm Vân Thanh dành cho Hoắc Cảnh Thâm lại nhiều đến vậy…
Im lặng một lúc lâu, Khương Như Tâm có chút mệt mỏi, bất lực nói: “Con nghỉ sớm đi, mai nhất định phải về nhà.”
Vân Thanh đặt điện thoại xuống, ngước mắt, nhìn Hoắc Cảnh Thâm ở trước mặt, chớp chớp mắt.
“Anh Hoắc, mẹ vợ tương lai của anh hình như không thích anh lắm.”
Cồ cố ý trêu đùa, làm dịu bầu không khí.
Hoắc Cảnh Thâm lãnh đạm, không nhìn ra biếu cảm của anh, nhưng anh cũng phối hợp nói: “Anh cố gắng.”
Anh cúi người ôm Vân Thanh, đi vào phòng ngủ, đồng thời nhỏ giọng nhắc nhở bên tai cô: “Không được phép đi chân trần.”
Vân Thanh quàng tay vào cổ anh, đang suy nghĩ vấn đề
khác, hơi cau mày.
“Hoắc Cảnh Thâm, liệu anh có bị mẹ em dọa sợ không?”
“Không đâu.” Hoắc Cảnh Thâm đặt cô xuống giường, nhìn dáng vẻ buồn rầu của người con gái, ánh mắt lạnh lùng trở nên dịu dàng hẳn, “Lấy lòng mẹ vợ không phải là con đường mà mọi người con rể đều phải trải qua hay sao?”
Anh bình tĩnh nói khiến cô yên tâm.
Vân Thanh nờ nụ cười, hôn lên má Hoắc Cảnh Thâm.
“Vậy anh cố lên nhé, mẹ em khẩu xà tâm phật, bà dần dần sẽ chấp nhận anh.”
“ừm.”
Trời ngày càng tối, ánh trăng từ ngoài cửa sồ chiếu vào, Vân Thanh nằm trên giường, ngủ rất say.
Bóng dáng Hoắc Cảnh Thâm, đứng ngoài ban công, gọi điện thoại.
“Điều tra xem Khương Như Tâm có liên quan tới chuyện 20 năm trước không.”
Anh nhìn vào trong phòng, người con gái đang ngủ say.
Khuôn mặt nặng trĩu, anh vô cùng tập trung.
20 năm trước, trong bi kịch đảo lộn cuộc đời anh, có lẽ có một số bí mật mà anh đã bỏ lỡ…
Ngày hôm sau sau khi ăn xong bữa sáng, Hoắc Cảnh Thâm đã lái xe đưa Vân Thanh về nhà.
Một chiếc Maybach màu đen đỗ ngoài cổng biệt thự.
Hoắc Cảnh Thâm không xuống xe, anh nhìn chiếc đồng hồ đeo tay: “Sáng nay anh còn có cuộc họp, không vào trong cùng em được.”
Vân Thanh biết anh đang muốn tìm lối thoát cho cô.
Khương Như Tâm chắc vẫn chưa hết giận, giờ lại thấy Hoắc Cảnh Thâm không mời mà tới… Vân Thanh cũng sợ bà tức giận sẽ ảnh hường đến sức khỏe.
“Vậy em đi đây.”
Cô cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe, vừa đi được mấy bước, đã quay lại, vòng ra cửa xe chỗ ngồi của tài xế.
Hoắc Cảnh Thâm hạ cửa xe xuống, định hỏi gì đó.
Người con gái thò đầu vào, nhanh chóng hôn vào môi anh.
“Em đi nhé, anh lái xe cẩn thận.”
Nói rồi, cồ định đi, nhưng Hoắc Cảnh Thâm lại đưa tay giữ lấy gáy cô, tay còn lại tháo dây an toàn, cúi người hôn cô.
Nghĩ tới Khương Như Tâm có thề xuất hiện bất cứ lúc nào, Hoắc Cảnh Thâm hôn một lúc mới buông.
“Vào trong đi.”
Má Vân Thanh ửng hồng, cô quay người bước nhanh vào trong biệt thự.
Hoắc Cảnh Thâm nhìn bóng lưng dần khuất, ngồi yên lặng một lát mới lái xe rời đi.