Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xám tro của Tần Dĩ Nhu, cong môi và tiếp tục.
“Người trúng độc đầu tiên sẽ chảy máu mũi, nửa tiếng sau sẽ sùi bọt mép ngã xuống đất… Sau đó sẽ hồn mê bất tỉnh, môi tím đen. Ngay cả thần thánh cũng không cứu được.”
Vân Thanh cười nói với Tần Dĩ Nhu “Tần tiểu thư, tôi nghĩ cô nên biết rõ những thử này hơn tôi, đúng khồng?”
Tần Dĩ Nhu vẫn đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói của Vân Thanh lại giống như chất kích thích bên tai cô ta, âm thanh kỳ diệu của vận mệnh, trên trán cô ta toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Nhưng bây giờ tất cả mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô ta, hoàng gia của nước B ở phía bên kia máy quay chắc chắn cũng đang
nhìn!
Tần Dĩ Nhu buộc mình phải bình tĩnh, không đi theo cách của Vân Thanh!
Chỉ còn lại nửa lọ thuốc độc cuối cùng, cô ta khóa nó trong két sắt trong phòng, đến một con ruồi cũng không bay vào được…
Nghĩ đến đây, Tần Dĩ Nhu bình tĩnh lại.
Con khốn này nhất định là muốn lừa cô ta lấy ra thuốc giải!
Khóe miệng Tần Dĩ Nhu hiện lên một tia giễu cợt, nhìn chằm chằm Vân Thanh vặn lại “Tô không biết cô đang nói cái gì! Tôi chỉ là lo lắng cho cha ta, tức giận nên chảy máu mũi. Ngược lại là cô nghĩ không ra thuốc giải, chỉ là muốn trì hoãn thời gian cứu công chúa!”
Lúc này, Tần Dĩ Nhu đột nhiên tảng cao âm lượng, sắc bén nói “Các ngươi làm cái gì vậy?! Mau bắt người phụ nữ này lại!”
Tuy nhiên, cô ta vừa dứt lời thì một cuộc điện thoại từ khách sạn gọi tới.
Lúc này người trong khách sạn cũng đang tham gia cuộc
vui, Tần Dĩ Nhu sốt ruột cúp máy, không ngờ đầu dây bên kia vẫn kiên trì, lập tức gọi lại lần thứ hai.
Tần Dĩ Nhu đành phải trả lời, dưới ánh mắt dò xét của mọi người, cô lễ phép nói “Có chuyện gì vậy?”
Người quản lý khách sạn đầu dây bên kia dường như sắp khóc.
“Tần tiều thư, cô… cửa phòng cô bị người mở ra, két sắt cũng bị cạy, trong đó không có gì cả… chỉ có một tờ giấy nhắn.”
Một lúc sau, anh ta vụng trộm đọc, “Trên đó viết, “Họ Tần, đã dùng nửa lọ Thực cốt Thanh trên người cô, muốn giữ mạng, nhân lúc còn sớm….’.”
“Bụp”
Tần Dĩ Nhu thấy thế giới trước mắt quay cuồng, điện thoại di động trong lòng bàn tay đập xuống sàn đá cẩm thạch, màn hình đột nhiên xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.
“Là cô ” Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu
nhìn chằm chằm Vân Thanh, đột nhiên điên cuồng lao tới, “Con khốn này, cô dám hại tôi!”
Tất cả mọi người bị tình cảnh đột ngột này ngạc nhiên.
Dung Thần phản ứng đầu tiên, theo bản náng muốn bước lên phía trước để bảo vệ Vân Thanh, nhưng ông ta đột ngột dừng lại sau nửa bước.
Người phụ nữ đó … dường như không cần sự bảo vệ của ông ta.
Thấy người phụ nữ trước mắt cỏ vẻ gầy yếu mảnh khảnh dễ dàng tránh được một kích dữ dội của Tần Dĩ Nhu, Vân Thanh thậm chí còn ‘ân cần’ nhắc nhờ cô ta “Tần Dĩ Nhu, cô càng kích động, độc phát tác càng nhanh!”
Cô ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng máu trong cơ thề đang nóng lên nhanh chóng, bụng cô như bị đốt cháy, Tần Dĩ
Nhu hoàn toàn bị hoảng sợ bởi cảm giác nóng bỏng.
Ánh mắt cô ta cứng ngắc rơi vào người Winona đang nằm như xác sống trên ghế sô pha…
Chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ thành ra thế này.
Không, cô ta không muốn chết!
Tần Dĩ Nhu đưa mắt nhìn Diêm Hoài Trân để được giúp đỡ.
Chỉ khi Diêm Hoài Trân đứng lên và nói rằng ông ta đã điều chế được thuốc giải, lời nói dối này mới cỏ thể được chứng minh!
Nhưng Diêm Hoài Trân chỉ đứng trong góc, lạnh lùng nhìn, không có ý định cứu cô ta chút nào!
Trong mắt ông ta, quan hệ sư không quan trọng bằng cứu được công chúa, bước lên bậc thang của hoàng thất nước B mới quan trọng hơn!
Tần Dĩ Nhu đau đớn ngã xuống đất, toàn thân co giật, nhân lúc còn tỉnh táo, cô ta liều mạng lấy nửa lọ thuốc giải giấu trong túi áo trong ra…
Lúc này, mọi người mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả
họ đều há hốc mồm!
Hóa ra đều là vưa ăn cắp cừa la làng!!
Tuy nhiên, trước khi Tần Dĩ Nhu có thể uống thuốc giải, Vân Thanh đã nhanh hơn một bước, trực tiếp giật lấy thuốc giải trong tay cô.
“Không… Mau trả lại cho tồi!!”
Tần Dĩ Nhu tuyệt vọng vươn tay.
Đỏ là điều duy nhất có thế cứu sống cô ta!
Vân Thanh nhìn cô ta từ trên cao, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, sau đó xoay người từng bước đi tới Winona nằm trên ghế sa lon, chậm rãi nói “Ngoại trừ Thực cốt Thanh, còn có một loại gọi là Thanh cốt. Bởi vì trúng độc triệu chứng giống như Thực cốt Thanh, cho nên mới đặt tên như vậy, nó sẽ khiến người ta nôn ra máu mũi, không lấy mạng được.”
Vẻ mặt thống khổ của Tần Dĩ Nhu lập tức đông cứng lại trên mặt, nghe thấy tiếng cười khẩy của Vân Thanh tựa như thở dài.
“Cho nên Tần Dĩ Nhu …” Người phụ nữ liếc cô một cái,
châm chọc nói “Không có việc gì thì mua nhiều sách mà đọc đi.”