Winona thấy Vân Thanh dựa sát người Hoắc Cảnh Thâm, cô ta tức điên cả người!
Khi nãy cô ta không tra được thông tin của Vân Thanh, quay người đi hỏi quản lý nhà hàng, người đàn ồng án cùng Vân Thanh tối nay là ai.
Kết quả nghe thấy tên cùa Lục Kỳ Hữu!
Nếu như là người khác, có lẽ Winona sẽ không quen, nhưng Lục Kỳ Hữu – Lục tổng của Tập đoàn Lục thị, rất có tiếng ở nước B.
Winona đương nhiên biết anh ta!
Nhưng ai ai cũng đều biết, người đàn ông bạc tình lạnh lùng như Lục Kỳ Hữu, anh ta không có đối tượg tin đồn nào, chứ đừng nói tới đối tượng chính thức qua lại… Winona khi đỏ liền cho rằng, Vân Thanh là con gà rừng muốn dựa dẫm vào Lục Kỳ Hữu để bay lên hóa thành phượng hoàng!
Lúc đó cồ ta liền nghĩ, chiếc xe phế kia của Vân Thanh nhất
định được mua bằng thẻ đen của Lục Kỳ Hữu, chẳng trách cô ta không điều tra được gì!
Như vậy tất cả đều cỏ thể giải thích rõ ràng!
Winona hài lòng cứ ngỡ bản thân đã biết rõ chân tướng.
Cô ta nghĩ Lục Kỳ Hữu chắc chắn không thích con gà rừng này đến vậy, chỉ là người có tiền muốn sự mới lạ mà thôi, nếu không sao lại bủn xỉn cho mua cho cô ta cái xe 200.000NDT chứ? Quả thật chẳng khác nào bố thí cho án mày!
Winona yên tâm, định tính xem phải làm thế nào để xử lý con gà rừng này.
Dù sao sự tức giận và uất ức trong lòng cô tối nay đều bắt đầu từ con gà rừng này.
Đợi cô ta hết tức, sẽ tới theo đuổi Hoắc Cảnh Thâm.
Winona nghĩ như vậy, nhưng không ngờ rằng, cô ta đi tới bãi đỗ xe thì bắt gặp cảnh tượng không thề ngờ nồi: “Hoắc Cảnh Thâm vậy mà lại hôn môi con gà rừng này!!
Người đàn ông tựa như vị thần chẳng thể lại gần này, lại chìm đắm trong đam mê tình yêu, hoàn toàn bị một người
con gái tầm thường cuốn hút.
Đứa con gái đáng chết…lại là con gà rừng khiến Winona cấm hận tới mức nghiến ráng ken két!!
Winona đố kị cắn răng nghiến lợi, chỉ muốn lao tới xé xác Vân Thanh.
Vân Thanh liếc mắt nhìn bộ dạng tửc giận của Winona, nghĩ một lát, cô cũng đoán được tối nay Winona tới nhà hàng đề gặp Hoắc Cảnh Thâm…
“ồ, hỏa ra là tiểu thư Winona.” Vân Thanh mìm cười, nhưng không hề đứng cách xa Hoắc Cảnh Thâm, mà ngược lại còn dựa sát vào người anh.
Khiến Winona tức điên lên.
Nếu như không phải Hoắc Cảnh Thâm vẫn còn ở đây, cô ta đã không mặc hình tượng mà lao lên đánh con tiện nhân này rồi!
Winona chỉ vào Vân Thanh la hét: “Anh Hoắc, người con gái vô liêm sỉ này vừa ăn cơm với Lục Kỳ Hữu!”
Ba chữ “vô liêm sĩ”, khi Hoắc Cảnh Thâm nghe thấy, chốc lát khiến anh trở nên giận dữ.
Nhưng Winona chỉ tưởng rằng sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm cỏ chút thay đồi, là vì anh thấy bộ mặt thật của Vân Thanh, nên mới giận dữ!
Trong lòng cô ta vui sướng, không nhịn nồi nữa mà tiếp tục vạch trần bộ mặt thật của Vân Thanh.
Winona lớn tiếng nói: “Anh Hoắc, tôi đã điều tra rõ ràng! Người phụ nữ này là con gà rừng, chuyên đi quyến rũ người có tiền để dựa dẫm trở thành phượng hoàng! anh đừng bị bộ mặt đáng thương tội nghiệp của cô ta lừa! Không biết cô ta đã ngủ với biết bao người đàn ông rồi!”
Từng chữ một, vô ý như thêm dầu vào lửa.
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm ngày càng tối sầm lại, bầu không
khí xung quanh cũng trở nên lạnh hơn.
Xem ra bài học dạy dỗ người phụ nữ này khi nãy vẫn chưa đủ…
Nhưng, chưa đợi Hoắc Cảnh Thâm tức giận, người con gái nhỏ bé trong lòng đã lên tiếng.
“Tiểu thư Winona điều tra thật kĩ càng, nhưng có một chuyện cô đã sai rồi. Tôi không hề quyến rũ anh Hoắc…” Vân Thanh với ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Winona, sau đó đưa tay vuốt cà vạt của Hoắc Cảnh Thâm, ánh mắt dịu dàng, nhìn thẳng vào mắt Hoắc Cảnh Thâm, “Anh Hoắc, anh phải chứng minh sự trong sạch của người ta đấy.”
Con tiện nhân này đúng là không biết nhìn sắc mặt người khác nói chuyện mà.
Gương mặt Hoắc Cảnh Thâm đã tối sầm cả lại như vậy, nó vẫn còn dám õng ẽo làm nũng!
Chút nữa nhất định Hoắc Cảnh Thâm sẽ đá con tiện nhân này!
Winona vui sướng định chuẩn bị xem kịch hay.
Nhưng cảnh tiếp theo, khiến cồ ta hết sức bất ngờ.
Chỉ thấy Hoắc Cảnh Thâm cúi đầu, vô cùng dịu dàng trước mặt con hồ ly tinh này.
Thậm chí, ngay cả ánh mắt cũng hiện lên sự nhẹ nhàng.
Anh có chút bất lực nhìn người con gái thích hỏng drama, nhẹ nhàng nói: “ừm, em không quyến rũ tôi. Là tôi chủ động cắn câu.”
Vân Thanh vui mừng.
Cô hôn nhẹ vào môi anh.
“Anh Hoắc, anh điên rồi sao?!” Winona tức điên người, hét lớn: “Con tiện nhân này, mày đúng là không biết chừng mực…”
Cồ ta chưa cả nói hết, đột nhiên, ánh đèn xe chiếu thẳng vào đó!