Người phụ nữ kia sợ hãi run lên, khấu đầu.
“Lão phu nhân, xin bà hãy tha mạng cho tôi … Tồi biết mình sai rồi!”
Lão phu nhân tất nhiên nhận ra đây là ai.
Người hầu trong vườn lộ mai của bà không nhiều, người trước mặt tên Triệu Tam Phụng, cũng là người hầu lâu nám trong nhà.
Bà ta luồn đảm nhận việc quét dọn trên đường tới vườn lộ mai.
Triệu Tam Phụng là người thật thà, ít nói, ngày thường cũng ít có cảm giác bà ta đang ở đây…
Lão phu nhân cau mày, nghiêm giọng nói: “Cô đã làm chuyện gì?!”
Triệu Tam Phùng giật mình, sợ hãi nhìn sang Vân Thanh
đứng bên cạnh, lập tức rụt cồ lại, ngập ngừng nói: “Tôi…”
Vân Thanh không còn kiên nhẫn nghe bà ta ấp úng, đưa tài liệu tới trước mặt lão phu nhân.
Lão phu nhân cầm lên, nhìn một lượt, đây là các giao dịch chi tiêu ở tài khoản ngân hàng cá nhân của Triệu Tam Phụng, còn có ghi âm cuộc điện thoại và tin nhắn gần nhất của bà ta.
Xem xong lão phu nhân giận dữ suýt chút nữa ngất đi.
Bắt đầu từ hai nàm trước, mỗi tháng tài khoản cá nhân của Triệu Tam Phụng sẽ nhận được khoản tiền 5 vạn tệ từ Tần Dĩ Nhu, mà đỏ là sự trao đổi, Triệu Tam Phùng sẽ báo cáo lại tường tận cuộc sống hàng ngày của bà, bao gồm cả tình trạng sức khỏe của lão phu nhân, bình thường uống loại thuốc nào…
Trong đó điều quan trọng nhất là, thời gian mỗi lần Hoắc Cảnh Thâm tới vườn lộ mai thăm lão phu nhân, và những lời hai người nói, Triệu Tam Phụng sẽ báo cáo lại toàn bộ cho Tần Dĩ Nhu!
Lão phu nhân tức tới mức lồng ngực khó chịu.
Chẳng trách, mỗi món quà mà Tần Dĩ Nhu mang tới, đều
thuận theo sở thích của bà! Bất kể bà phiền lòng chuyện gì, Tần Dĩ Nhu đều biết, giúp bà chia sẻ nỗi buồn!!
Hỏa ra, bà luôn sống dưới sự theo dõi của con tiện nhân kia!!!
“Cái đồ khốn nạn án cây táo rào cây sung!” Lão phu nhân nồi giận, nắm lấy cốc nước bên tay, ném về phía Triệu Tam Phụng.
“Lão phu nhân tha mạng…tha mạng cho tôi với!” Triệu Tam Phụng trán rướm máu, không để ý tới vết thương mà lao tới bên chân lão phu nhân, khóc lóc xin tha, “Đều là vì Tần Dĩ Nhu ép bức lôi kéo chúng tôi.”
“Các người?!” Lão phu nhân tinh ý bắt lỗi trong lời nói, đôi mắt già nua hiện lên ánh mắt giận dữ, bà lạnh lùng nói: “Tần Dĩ Nhu đã mua chuộc những ai, người hãy nói ra hết, ta sẽ xem xét việc, chừa lại cái mạng ngươi!”
Vào thời khắc cấp bách, Triệu Tam Phụng không dám giấu nữa, lập tức nói ra tên của Trúc Đồng và Đậu Tử, để xin tha mạng.
“Rất lâu trước đây Tần Dĩ Nhu đã bắt đầu cài tai mắt vào trong Ngự Cảnh Viên…Trước đây, dì Vương nhảy xuống giếng tự tử nhưng bất thành, trở thành người thực vật cũng
là người của cô ta. Khi đó, Tần tiều thư tưởng Hoắc phu nhân mang thai, nên đã yêu cầu bà ta hạ độc, muốn hại cô xảy thai…”
Lão phu nhân càng nghe sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Bà nắm chặt lấy chiếc ba toong bên tay, mặt tái nhợt nói: “Còn có gì nữa?!”
Triệu Tam Phụng rụt cồ lại, vội vàng nói tiếp: “Còn cỏ đội bảo vệ trong Ngự Cảnh Viên, cô ta cũng đã cho vài người trà trộn vào…”
Thế có nghĩa là, xung quanh mình, toàn bộ đều là tai mắt của Tần Dĩ Nhu!
Lão phu nhân hết sửc cám phẫn, sự hồ thẹn đối với Vân Thanh táng lên vài phần.
Bà xa cách Vân Thanh, cũng chì vì trước kia Tần Dĩ Nhu kiếm chuyện gây chia rẽ.
Nhưng một người con gái mới 20 tuồi, lại điềm tĩnh đến lạ thường.
Cô chỉ điều tra sự thật – khiến sự thật được phơi bày, từ đầu tới cuối, thậm chí không hề nói xấu Tần Dĩ Nhu một câu nào … Ngược lại còn sắc thuốc, chuẩn bị châm cứu cho bà.
Lão phu nhân nhớ lại những hành động trước kia của mình, quả thực không thể khoan dung.
Bà áy náy nói: “Thanh Thanh…”
Vân Thanh cỏ chút hoài niệm mỉm cười: “Bà, rất lâu rồi con mới nghe thấy bà gọi con như vậy.”
Khi cô vừa gả vào Ngự Cảnh Viên, cả nhà, chỉ có mình lão phu nhân là thương cô nhất, biết cô trước kia phải chịu khổ nhiều, đã thương yêu cô gọi cô là cháu dâu bảo bối…
Lão phu nhân tất nhiên cũng không quên….
Bà đã tuồi cao thế này, tất nhiên cũng thấy hơi chua xót.
“Thanh Thanh…” Lão phu nhân còn định nói gì đó, thì điện thoại vang lên.
Bà nhắc điện thoại lên, thì thấy tin nhắn của Tần Dĩ Nhu gửi tới, khi đó, vẻ mặt lạnh lùng trờ lại…