Vân Thanh vốn dĩ không hề hứng thú với Đại hội Y học, lần này tới tham gia cùng Tiêu Dao Tử, cũng chỉ vì lo lắng tới sự an nguy của ông.
Thế nên cô không dành tâm sức tìm hiểu quy trình tồ chức rườm rà của Đại hội Y học, dù sao thì chỉ cần đi cùng ông là được.
Nhưng giờ Tiêu Dao Tử bị giam lỏng, chắc chắn không thể tiếp tục tham gia Đại hội Y học nữa.
Mà Y Tiên Các lại là trụ cột trong giới Trung y, mấy lão tiền bối như Lưu Trung Kì chì bắt chước Tiêu Dao Tử mà làm.
Bọn họ đều đang mong chờ, chờ nám nay Tiêu Dao Tử lên nắm quyền, Trung y sẽ nỏ’ mày nở mặt, cho Tây y một bài học!
Giờ, Tiêu Dao Tử không ở đấy, Vân Thanh thân là thiếu chủ, cũng chỉ có thể bất chấp đến cùng.
Trong đêm nay, cô nhất định phải đọc hết toàn bộ tài liệu
Đại hội Y học những năm trước, hiểu rõ quy trình và sự sắp xếp Đại hội Y học, còn phải nhớ hàng tràm vị khách mời tới tham gia Đại hội…
Vân Thanh ngáp ngắn ngáp dài, nhưng mỗi chữ lướt qua đều in sâu trong trí nhớ của cô…
Nhưng khó nhất là, việc xét duyệt ngày mai.
Ho’n nữa sẽ khồng công bố trước đề kiềm tra, phải tới ngày mai mới biết được.
Sáng hôm sau, Vân Thanh bị chuông báo thức gọi tình.
9 giờ sáng có một bữa tiệc chính thức, nhất định phải tham gia.
Vân Thanh vì mất ngủ mắt có quầng thâm, nhưng vẫn phải ra ngoài.
Khi đợi thang máy, cô tiện tay mở điện thoại, phát hiện tin nhắn chưa đọc trong nhóm Đại hội Y học đã là hơn 99 tin.
…Chuyện gì thế này?
Trong mấy tiếng cô tắt máy, nhóm mở cuộc họp?
Vân Thanh nhấn vào nhóm Chat, nhìn thấy một tin nhắn bùng nổ: [Kính gửi các đồng sự trong lĩnh vực Y dược, Lão gia Tần Quân Thành vì phẫu thuật tim xảy ra hiện tượng bất thường, mà nguy hiểm tính mạng. Trước khi ngài hôn mê, hy vọng có thể dùng cơ thề của mình để cống hiến lần cuối cùng cho giới Y học! Vậy nên, đề bài của Đại hội Y học lần này sẽ do cả hai bên Trung Y vả Tây Y lựa chọn, cùng làm phẫu thuật cho Tần lão gia! Dù kết quả thế nào, cũng không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào.]
Chính là nói, Tần Quân Thành coi bản thân là đề bài của Đại hội Y học lần này.
Tần Quân Thành là chủ của Tần gia, cũng là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong giới y học.
Cũng nhờ ông mà Đại hội Y học mới có sức ảnh hướng lớn đến vậy.
Dù ngoài mặt nói dù kết quả phẫu thuật thế nào, cũng không truy cứu trách nhiệm, nhưng nếu thật sự xảy ra chút sai sót…các bác sĩ phẫu thuật cho Tần Quân Thành, e là cả đời này sẽ bị gạch tên ra khỏi giới Y học, từ đó không thề ngẩng đầu làm người mất!
Vân Thanh khẽ nhíu mày.
Đúng lúc đó cửa thang máy mở ra.
Vân Thanh kinh ngạc trước cảnh tượng trước mặt.
Trong thang máy, là Lưu Trung Kì đưa một đoàn thầy thuốc Trung y, người nào người nấy cũng đều có quầng thâm mắt rõ như cô, đang chào hỏi cô: “Vân tiểu thư.”
Vân Thanh:
E là tối qua bị trộm rồi.
Vân Thanh khéo léo nói: “Thầy Lưu, hôm qua mọi người… ngủ không ngon?”
Lưu Trung Kì dui đôi mắt sắp không mở nổi của mình, khua
tay nói: “Có lẽ cô cũng nhìn thấy tin nhắn Tần lão gia gặp nguy hiểm rồi. Nếu như là Các chủ Tiêu Dao Tử ở đây thì chúng tôi cũng không cần phài lo lắng. Nhưng…Haizz!”
Lưu Trung Kì thỏ’ dài, rồi vỗ vai an ủi Vân Thanh.
“Vân tiểu thư, cô là hậu bối, đừng lo lắng, chúng tồi sẽ không giao nhiệm vụ khó khăn này cho cô đâu! Tối qua chúng tôi đã thảo luận cả đêm, quyết định tồi và Lão Trương sẽ phụ trách phẫu thuật cho Tần lão gia!”
Thầy Trương có hơi không tình nguyện, hơi giận nói: “Năm nay, chúng ta cũng chỉ có thể là người giúp việc cho bên Tây y!”
Lưu Trung Kì khồng đồng ý, nhẹ nhàng trách: “Thầy Trương, chỉ cần bên Tây y có bản lĩnh chữa khỏi cho Tần lão gia, làm giúp việc hay không không quan trọng!”
Câu này nói ra làm thầy Trương hơi xấu hố.
Vân Thanh im lặng, chỉ nhìn hai người thầy Lưu và thầy Trương, hai người cộng lại đã hơn 130 tuổi rồi…không cần chịu tội này.
vẫn nên để cô tự mình làm vậy.