Hơn 20 nám trước, trong giới thượng lưu ở Nghiệp Thành, làm gì có người đản ông nào chưa từng động lòng trước Phùng Thanh Từ?
Nhưng sau này, đã xảy ra chuyện đó.
Bạc gia, Phong gia … hai gia tộc ló’n, máu chảy thành sông, cuối cùng trở thành lịch sử.
May là Bạc gia có Bạc Cảnh Sâm, cũng là Hoắc Cảnh Thâm của hồm nay, tuồi trẻ tài cao, một tay gây dựng nên Tập đoàn Đế Vương.
Phùng gia thì sao?
Chỉ nghe nói 20 năm trước Phùng Thanh Từ khó sinh, sinh con thai bị chết lưu …
Tần Quân Thành quay lại nhìn gương mặt Vân Thanh.
Ồng ta bắt đầu nghi ngờ, 20 năm trước Phùng Thanh Từ sinh con, thật sự thai đã bị chết lưu sao?
“Vân tiều thư, uống chút nước.” Tần Quân Thành chỉ vào chén trà đã pha trên bàn trà, “Đây là trà Đại Hồng Bào báu vật của tôi, đặc biệt chuẩn bị cho ân nhân cứu mạng tôi.”
Vân Thanh không chút phòng bị, nhấp một ngụm trà.
Cô đã cùng Tiêu Dao Từ uống rất nhiều loại trà ngon, nhưng ấm trà này đúng là loại thượng hạng.
Nhưng là một bác sĩ, Vân Thanh dặn dò Tần Quân Thành: “Tần lão gia, trà này mặc dù ngon, nhưng ông vừa mới làm phẫu thuật xong, trong một khoảng thời gian nữa không nên uống trà.”
Thật ra Tần Quân Thành có bác sĩ dinh dưỡng riêng, điều này cũng không cần cồ nói.
Nhưng Tần Quân Thành phối hựp gặt đầu: “Ta nhớ rồi, lời cùa bác sĩ, bệnh nhân tất nhiên sẽ phải nghe.”
Tần lão thật sự rắt khác với con gái của ông ấy.
Nghĩ tới Tần Dĩ Nhu, khóe miệng Vân Thanh hơi cong lên.
“Tần lão gia, e là Tần tiểu thư nhà ông đã gặp phải rắc rối lớn.”
Vân Thanh nói rồi đưa cho Tần Quân Thành xem đoạn video mà cô đã quay khi nãy.
Trong đoạn video, Diêm Hoài Trân vẻ mặt ản nán hối hận, sải bước quỳ một gối xuống ỏ’ trong phòng khách.
“Tôi thật sự không ngò’, đồ đệ cùa mình lại vì đố kị mà hạ thuốc độc hại công chúa! Vậy mà tôi không phát hiện ra… thật sự hổ thẹn!” Trong đoạn video, Diêm Hoài Trân bất ngờ cằm con dao gọt hoa quả, tự cắt đứt ngón tay út của mình.
Tần Quân Thành xem hết, không chút biểu cảm, nhưng sự lạnh lùng dần hiện lên trong đồi mắt dù đã già nhưng vẫn tinh anh của ông.
Trong video, Diêm Hoài Trân đạo mạo trang nghiêm diễn kịch: “Lỗi của đồ đệ, ta thân là sư phụ, dù không biết sự tình, nhưng cũng không thể chối bỏ trách nhiệm! Ta tự cắt đứt một ngón tay, mong nhận được sự thứ lỗi của hoàng gia … Ba nám sau, ta nguyện tới nước B chữa bệnh miễn phí!”
Nói tới đây, đoạn video dừng lại.
Tần Quân Thành bật cười thành tiếng, thể hiện sự kiêu ngạo của giới thượng lưu.
“Tôi sớm đã biết, tên Diêm Hoài Trân này vốn không phải người tốt! Nhưng Dĩ Nhu cứ một mực nhận ông ta là sư phụ … Ta cũng mắt nhắm mắt mỏ’ bỏ qua cho nó! Giờ, ông ta tính cả kế với con gái tôi!!” Ánh mắt Tần Quân Thành hiện lên sự lạnh lùng đáng sợ, không hề nổi giận, “Xem ra, ông ta thật sự không coi Tần gia ta ra gì! Đã khiến Vân tiểu thư bận tâm rồi, việc này, tôi sẽ xử lý!”
Có câu này của Tần Quân Thành, Vân Thanh đương nhiên không còn lo lắng gì.
Cô không muốn lãng phí thời gian với tên khốn Diêm Hoài Trân, mượn tay Tần Quân Thành xử lý thì là tốt nhất.
Giờ Tần Quân Thành vẫn đang nằm trên giường bệnh, giống như con hổ không răng, nhưng có thề trở thành
người đứng đầu giới Y học, chắc chắn thời trẻ thủ đoạn của Tần Quân Thành cũng khồng vừa.
Rõ ràng, lần này Diêm Hoài Trân không thoát nổi rồi.
Mà bây giờ, Vân Thanh chỉ muốn quay về ngủ.
Cô không kiềm nồi, ngáp một cái.
“Tần lão gia, nếu không có chuyện gì khác thì tôi xin phép đi trước. Nếu có chuyện gì khác, ông cứ tìm sư phụ tồi.”
Tần Quân Thành vẫn chưa thấy ai tùy ý như vậy, khẽ sững người, không khỏi mỉm cười.
Mặc dù bây giờ ồng còn có rất nhiều vấn đề liên quan tới cuộc phẫu thuật, muốn thảo luận cùng Vân Thanh, nhất là khi cồ tuổi trẻ vậy mà lại biết y học nhiều như vậy … Nhưng trước mắt, thấy cô gái buồn ngủ như vậy, Tần Quân Thành cũng đành lòng đế cô đi.
“Mau đi nghi ngơi, cuộc phẫu thuật kéo dài 7 tiếng, khiến cô mệt rồi.”
Thậm chí ông nghĩ, nếu như cồ thật sự là con của Phùng Thanh Từ, thì phần nhiều cô vẫn chưa biết thân phận thật sự của mình.
ồng có thề giấu Hoắc Cảnh Thâm, âm thầm bảo vệ người … Dẫu sao ân oán đời trước, cô sao phải chịu chứ?
Đang nghĩ, ở ngoài phòng bệnh, vang lên tiếng gõ cửa.
Sau đó, Hoắc Cảnh Thâm trầm giọng bước vào: “Tần lão gia?”
Tần Quân Thành: “… ”
Anh định bảo Vân Thanh tới phòng wc trước, không ngờ, Vân Thanh lại bước tới mờ cửa.
Tần Quân Thành: “? ”
Con bé này có phải hổ khồng?!
Sau đó, anh nghe thấy giọng nói vui vẻ của Vân Thanh: “Chồng, sao anh lại tới?”
Tần Quân Thành: “??!!!