Thậm chí không có một lời nhắn lại.
Sự kiên nhẫn của Kiều Dã đã cạn kiệt, sự kiêu ngạo trong xương cốt của khách quý lộ rõ.
Anh ta cúi đầu xắn tay áo lên, đứng dậy đi ra ngoài, hừ lạnh một tiếng “ôn phu nhân thật kiêu ngạo! Nếu đã mời mà không đến, cháu trói cô ta đến đây cho đại bá.”
Chưa từng thấy chuyện như vậy, vậy mà dám bắt đại bá đợi!
“Đứng lại.” Giọng nói của Kiều Thực yếu ớt, nhưng lại mang theo khí tức bình tĩnh bá đạo, ép Kiều Dã dừng lại trước cửa.
“Đại bá, người học ôn đó rõ ràng là muốn hại chúng ta…”
“Cô ấy tính tình như vậy.” Kiều Thực hiển nhiên đã sớm đoán trước được kết quả này, nhấp một ngụm trà ắm trong tay, nhẹ nhàng mà kiên quyết nói “Cô ấy sẽ đến gặp ta.”
Thấy nhẫn ngọc như thấy người, ôn Như Ngọc không thẻ
không hiểu.
Kiều Dã còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng bên ngoài có người gõ cửa, cung kính thông báo “Quý khách, cuộc đấu giá sẽ bắt đầu trong năm phút nữa, xin mời di chuyển đến đại sảnh.”
Kiều Thực nói “Cháu đi đi.”
Ông ta đương nhieenn không tham gia vào chuyện náo nhiệt này.
Những năm này Kiều Thực sống cô độc, tránh những nơi đông người.
Nếu không phải ông ta đi tìm cồ gái kia, ồng ta cũng sẽ không đi gặp ồn Như Ngọc…
Kiều Dã một mình rời khỏi phòng riêng, đi đến phòng đấu giá triến lãm.
Trên đường đi ngang qua phòng riêng 666, anh ta thấy cửa phòng riêng mờ to, lại nhìn lần nữa, lần này bên trong không có ai, hình như đã vào sảnh trước rồi.
Kiều Dã cảm thấy nhẹ nhõm không giải thích được.
Tuy nhiên, sự tò mò của anh ta đã bị người phụ nữ trong phòng riêng 666 khơi dậy… bỏng lưng giống tiếu sư tỷ của anh ta đến vậy, không biết mặt mũi thế nào….
Lúc này Vân Thanh đã đến ờ sảnh trước.
Cô là khách quý ỏ’ cấp SVIP, cộng với phong cách bảo vệ cùa phái Caesasr, Vân Thanh có đặc quyền được chọn vị trí đầu tiên.
Cô chọn một góc trên tầng hai có view đẹp rồi ngồi xuống.
Vị trí này cỏ thế đỏng vai trò là lối vào và lối ra của phòng triền lãm.
Vân Thanh thản nhiên ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào những vị khách lần lượt bước vào, mọi người đều đeo một chiếc mặt nạ trên mặt, che gần hết khuôn mặt, dáng người và khí chất trông rắt bình thường…
Khi cô vào phòng riêng, cô dùng máy tính đột nhập vào hệ thống thông tin của phái Caesars, bí mật kiểm tra danh tính thực sự của những vị khách.
Ngoại trừ người đàn ông bí ẩn có mật danh là hoa mai, Vân Thanh đã kiềm tra tất cả những người khác – không có kết quả gì.
Những người có thể sánh ngang với một người đàn ông có chữ “sếp lớn” khắc sâu trong xương như Hoắc Cảnh Thâm, thậm chí khí chất nhỉnh hơn anh một chút, chắc chắn không phải là những nhân vật tiểu nhân này.
Khả náng duy nhất là ‘dấu ấn hoa mai’ bí ẩn mà cô chưa tìm ra
Vân Thanh chán nản ngáp một cái, đột nhiên, từ khóe mắt nhìn thấy một tia sáng màu tím chói mắt.
Những vị khách đến hôm nay đều mặc trang phục trang trọng, kiểu dáng và màu sắc rất giản dị, màu tím thật quyến rũ và độc đáo!
Vân Thanh nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc đồ
màu tím, ngay cả mặt nạ của anh ta cũng màu tím, nheo mắt lại.
Cho dù đối phương đeo mặt nạ nhưng lại yêu thích màu tím, bất kể lúc nào cũng có thề khoe khoang như thế này thì không có ai khác ngoài Mr. Butterfly.
Nhưng anh ta đang làm gì ở đây?
Hai mắt Vân Thanh lóe lên, nhìn chằm chằm Kiều Dã ở tầng dưới.
Chẳng lẽ anh ta chính là dấu ấn hoa ai thần bí?
Chẳng lẽ anh ta cũng là người uy hiếp Hoắc Cảnh Thâm?
Nhưng đêm qua khi ở trong quán bar, cô lại gần và ngửi thấy mùi hương của anh ta, ngoài mùi nước hoa quyến rũ, không có mùi thuốc lá, cũng không có mùi trầm hương…
Vân Thanh chưa kịp nhận ra thì đèn đã chiếu vào cà hội trường đột nhiên mờ đi.
Ánh đèn sân khấu chiếu xuống, người điều hành cuộc đấu giá bước lên sân khấu tuyên bố cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Phái Caesars mỗi năm tồ chức hơn chục cuộc đấu giá, vật phẩm đấu giá phần lớn đều là tài sản thế chấp mà con bạc đánh mất trên bàn đánh bạc, phần lớn là bảo vật gia truyền, đương nhiên không có tiền để chuộc lại.
Cuối cùng, những vật phẩm này sẽ được phái Caesars bán đấu giá.
Vân Thanh đối với những thứ này đều không có hửng thú, mục tiêu duy nhất của cô hôm nay chính là mành trầm hương Kỳ Nam.
Đúng lúc Vân Thanh buồn chán đến mức ngủ quên.
Nhưng nhân viên trên sân khấu đã lấy ra một vật phẩm đấu giá khiến mắt cô sáng lên!