“Tiểu Bảo!”
Nghê Hoan hoảng loạn kêu lên, cô đầy mạnh Lục Kỳ Hữu, ôm Tiểu Bảo đang hôn mê vào lòng rồi lao ra ngoài.
Lục Kỳ Hữu lúc này mới định thần lại, giơ tay lên ôm lấy trái tim không hiểu vì sao lại khó chịu của mình.
Anh ta nhíu mày, rút điện thoại ra, gọi cho Đường Quý ở tầng dưới.
“Bố trí xe, đưa Nghê Hoan cùng con trai cô ấy tới bệnh viện!”
Nói xong chưa đợi Đường Quý đáp lại, Lục Kỳ Hữu đã cúp máy, quay người bước vào phòng ngủ, cời áo choàng tắm, thay quần áo…
Nghê Hoan ôm Tiều Bảo, vừa bước ra khỏi cầu thang máy, Đường Quý đã lập tức bước tới, nhìn Tiểu Bảo trong lòng
Nghê Hoan. Anh ta vội vàng nói: “Nghê tiểu thư, xe đang đợi bên ngoài, cũng đã liên lạc với phía bệnh viện.”
Nghê Hoan mặc dù không muốn ngồi trên xe của Lục Kỳ Hữu, nhưng điều gì cũng không thề quan trọng hơn sự an nguy của Tiểu Bảo.
Cô ôm Tiều Bảo ngồi lên xe.
Không lâu sau, chiếc xe Bentley đã đậu ở bệnh viện tư nhân gần nhất.
Vì Đường Quý đã thông báo trước, Tiểu Bảo vừa xuống xe, đã lập tức được các y tá đưa tới phòng bệnh.
Nghê Hoan ngồi trước cửa phòng bệnh, cuộn tròn một góc, lặng lẽ khóc, một người phụ nữ kiên cường như vậy, lúc này lại bất lực như một đứa trẻ…
Bóng dáng của Lục Kỳ Hữu, đứng ỏ’ một góc xa.
Cảm giác khó chịu vô cớ trong lòng anh thậm chí còn tồi tệ hơn.
Anh ta nên hận người phụ nữ này…Anh hy vọng cô đau khồ, muốn cô sống không bằng chết, nhưng khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối cùa cô, anh thật sự không nỡ…
Lục Kỳ Hữu dựa sát vào tường, rút ra một điếu thuốc, rít một hơi thật mạnh, dùng nicotin để làm tê liệt những cảm xúc đang làm anh khó chịu…
Không biết ngồi chờ bao lâu ngoài cửa, mà cánh cừa phía sau lưng cuối cùng cũng đã mở ra.
Nghê Hoan đứng dậy với đôi chân tê cứng, cô lo lắng túm lấy tay bác sĩ.
“Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?”
“Đừng lo lắng quá, chì là đứa bé bấm sinh yếu ớt, lại thêm suy dinh dưỡng trầm trọng, chịu kích động nên đã ngất đi.”
Nghê Hoan cảm nhận được từng chữ đang đâm mạnh vào trái tim cô.
Cô lau nước mắt, sau khi cảm ơn bác sĩ, đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh, Tiểu Bảo hôn mê, gương mặt bé nhỏ đáng yêu tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng nhợt nhạt.
Nghê Hoan hổ thẹn áy náy vô cùng.
Cô chạm vào gương mặt bé nhỏ của con trai, hôn tiều thiên
sứ của cô.
“Mẹ xin lỗi…mẹ đã không chăm sóc con tốt…”
Tiều Bảo đáng yêu hiểu chuyện như vậy, đáng lẽ ra sẽ được sống hạnh phúc, giờ lại phải chịu khổ cùng người mẹ ích kỷ như cô…
ỏ’ bên con trai một lúc, Nghê Hoan lau nước mẳt, sợ Tiểu Bảo tỉnh dậy sẽ đói, cô xuống tầng mua một ít cháo nóng.
Sau khi cô đi không lâu, cánh cửa phòng bệnh lần nữa mờ ra.
Lục Kỳ Hữu chậm rãi bước vào.
Anh nhìn chằm chằm đứa bé đang hôn mê nằm trên giường bệnh, rõ ràng chỉ mới 6 tuổi, thằng nhóc lại đẹp trai như vậy.
Nhất là đôi môi, giống y hệt mẹ, đường nét sắc sảo, khóe miệng tạo thành một đường, lộ rõ sự kiên cường…
Lục Kỳ Hữu đột nhiên nhìn thấy nốt ruồi ở khóe mắt của Tiểu Bảo.
Anh lặng người.
Sao lại trùng hợp như vậy, thằng bé cũng cỏ nốt ruồi ở vị trí mắt giống hệt anh…
Lục Kỳ Hữu do dự một lúc, ma xui quỷ khiến thể nào đưa tay ra, chạm nhẹ vào đuôi mắt Tiểu Bảo.
Ngay khi anh định rút tay, Tiều Bảo đang hôn mê giống như nằm mơ vậy, đột nhiên nhíu mày, chạm vào ngón tay của Lục Kỳ Hữu, thì thầm: “Bố…”
Giọng nói non nớt bất lực này khiến Lục Kỳ Hữu đột nhiên giật mình, như thể trái tim anh bị thứ gì đó đâm vào…
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng, xa lạ nắm tay Tiều Bảo.
Tiểu Bảo dường như có cảm giác an toàn, rất nhanh, đã yên tâm ngủ tiếp.
Lục Kỳ Hữu đứng im vài giây, mới thu tay lại, đắp chăn cho thằng bé.
Anh bước ra khỏi phòng bệnh, vừa bước ra ngoài, vừa gọi điện thoại: “Làm xét nghiệm ADN cho đứa bé ở phòng bệnh 403.”
…Bảy nám trước, trong đêm đó, anh tưởng rằng mình đã sớm quên đi chuyện này.
Nhưng bây giờ, một ý nghĩ vô lý xuất hiện trong đầu Lục Kỳ Hữu…Nếu như người xuất hiện đêm đó, là Nghê Hoan?
“Anh nghi ngờ, Tiểu Bảo là con trai anh?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lục Kỳ Hữu dừng bước, ngước mắt nhìn Vân Thanh xuất hiện trước mặt.